"Chuyện này cũng quá không đạo đức" Hứa Tượng Càn đứng một bên bất mãn nói: "Cho dù phái đi chịu chết, cũng nên phái một người nguyện ý chết vì hắn chứ?
Lúc này hắn ta cũng mới nghe Khương Vọng nói đến những chuyện trải qua, hiển nhiên phán đoán của hắn ta cũng giống với Khương Vọng.
"Họ Trịnh, hơn hai mươi tuổi, tu vi Đằng Long Cảnh, lộ mặt thôi là có thể khiến kẻ có thể diện nhất định ở trên phố sợ tới mức tè ra quần, còn có thể lọt vào mắt Vương Di Ngô..."
Trọng Huyền Thắng gần như lập tức đưa ra phán đoán: "Người nọ là con trai của Bắc Nha Đô uý Trịnh Thế, Trịnh Thương Minh"
Hắn ta dùng một câu vạch trần bối cảnh của Trịnh Thương Minh.
Khiến Khương Vọng và Hứa Tượng Càn cũng không quen thuộc Lâm Tri có thể nhanh chóng hiểu được.
"Chậc" Hứa Tượng Càn liếc nhìn Khương Vọng một cái: "Lúc ấy nếu ngươi mạnh tay một chút, vậy thì sẽ đụng phải đại họa. Cũng may ngươi được ta hun đúc, đầu óc vẫn tương đối tốt, không thì đã trúng bẫy của tên mặt ngựa họ Vương rồi!"
Vương Di Ngô quả thật là một nam tử mặt dài, nhưng điều này cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến độ anh tuấn của hắn ta. Ngũ quan thâm thúy kia còn để lộ một mị lực độc đáo. Nữ tử thương nhớ hắn ta đêm ngày trong thành Lâm Tri cũng không ít.
Nhưng nếu phải đặt biệt hiệu cho hắn ta, nói hắn ta là "Mặt ngựa họ Vương".
Hình như cũng khá chuẩn xác.
Như vậy vì sao chưa từng có ai đặt biệt hiệu cho Vương Di Ngô như vậy?
Khương Vọng yên lặng suy nghĩ.
Cuối cùng hắn cho ra một kết luận - Có thể người khác đều biết sợ chết.
Vì thế ánh mắt hắn nhìn về phía Hứa Tượng Càn không khỏi có thêm một phần khâm phục dành cho dũng sĩ.
Hứa Tượng Càn lại hồn nhiên không cảm nhận được biến hóa tâm lý của Khương Vọng, ngay từ ban đầu ở bí cảnh Thiên Phủ, hắn ta đã rất chướng mắt Vương Di Ngô, lúc ấy còn từng tranh chấp mấy câu.
Mà lúc này hắn ta lại biết thêm được sự "Đê tiện" của Vương Di Ngô, hắn ta càng kiểm nén không được tấm lòng chính nghĩa của mình.
"Ngươi có nói rõ gút mắt với họ Trịnh không? Để cho mặt ngựa họ Vương kia mất cả chì lẫn chài!
Khương Vọng nói: "Chuyện này đương nhiên là ta biết"
"Loại người này quả thực không thể nào để yên cho hắn được. Đừng tưởng rằng mặt dài thì ghê gớm lắm, rửa mặt cũng lãng phí càng nhiều thời gian hơn người khác!"
Bọn họ đứng bên này nói chuyện hăng say.
Bên kia Trọng Huyền Thắng đang nhíu mày suy ngẫm, lẩm bẩm tự nói:
"Trịnh Thương Minh, Trịnh Thương Minh.."
"Ta biết chuẩn bị tiếp theo của Văn Liên Mục là cái gì rồi!" Chỉ trong chớp mắt, Trọng Huyền Thắng đã lập tức đứng phắt dậy: "Ta phải lập tức đi đến Bắc Nha một chuyến!"
Nói xong, hắn ta cũng không kịp giải thích đã vội vàng ra cửa.
Tuy đang vô cùng sốt ruột nhưng hắn ta vẫn ném lại một câu: "Khương Vọng, ngươi giúp ta chiêu đãi Hứa huynh đệ một chút, ta đi một lát sẽ về!"
Thập Tứ cũng im lặng rời đi theo.
Để lại "Cản Mã Sơn song kiêu" đã bị Khương Vọng đơn phương giải tán đang quay mặt nhìn nhau.
"Văn Liên Mục lại là ai?" Hứa Tượng Cân hỏi.
Khương Vọng buông tay: "Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai đây?"
Sau khi bắt được Trịnh Thương Minh, Khương Vọng cũng không tự phụ là mình đã xử lý hoàn mỹ việc này, vừa hồi phủ đã lập tức kể lại cho Trọng Huyền Thắng nghe.
Mà Trọng Huyền Thắng thì nhanh chóng nghiền ngẫm ra kế hoạch của Văn Liên Mục ngay sau đó, hắn ta hoả tốc chạy tới Bắc Nha, gặp Trịnh Thế kể rõ ngọn ngành nên ông ta mới kịp thời ra tay.
Trịnh Thế còn chưa kịp đổi quan phục thì đã đích thân chạy tới phủ Trấn Quốc Đại Nguyên Soái, lúc này mới mang Trịnh Thương Minh lành lặn không tổn hao gì về.
Vương Di Ngô kết thù với Bắc Nha Đô uý mà lại không đạt được mục đích đã định trước, có thể nói là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Trịnh Thế trực tiếp dẫn Trịnh Thương Minh trở lại phủ Tuần Kiểm nằm ở thành Bắc, sở dĩ không để nhi tử về nhà trước, là muốn hắn ta nói tiếng cảm ơn với Trọng Huyền Thắng, thuận tiện kết giao một phen.
Trải qua chuyện này, tất nhiên ông ta đã bất mãn với Vương Di Ngô, nhưng vẫn chưa đến mức muốn trực diện đối đầu với phủ Đại Nguyên Soái. Dù sao thì Trịnh Thương Minh đã trở lại lành lặn không tổn hao gì, mà Khương Mộng Hùng đứng sau lưng Vương Di Ngô lại là người mà cả Tề quốc phải gọi một tiếng Quân thần.
Ông ta có cái khó xử của một Bắc Nha Đô uý, cho nên thái độ đối với Trọng Huyền Thắng cũng có chút mâu thuẫn. Một mặt đúng là cảm tạ, nhưng mà mặt khác, ông ta đường đường là Bắc Nha Đô uý mà thật sự phải hạ mình tham dự vào giao phong giữa Trọng Huyền Thắng và Vương Di Ngô sao?
Trịnh Thương Minh cùng thế hệ với bọn họ lại là một sự hòa hoãn rất tốt.
Bất kể Trịnh Thương Minh làm cái gì thì người phụ thân là ông ta cũng vẫn có chỗ trống để luồn lách.
Sau khi suy nghĩ đủ mọi mặt, lúc về đến phủ Tuần Kiểm, tên lính tuần kiểm lại báo cho Trịnh Thế biết, Trọng Huyền Thắng cũng đã rời đi ngay sau ông ta, không có ý chờ ở phủ để tranh công.
"Lúc đi hắn ta đã nói gì?" Trịnh Thế hỏi.
Tên lính Tuần kiểm kia trả lời: "Thắng công tử nói, việc này rất nhỏ, không cần bận tâm! Còn nói cái gì, hắn không phải đang giúp người, mà là đang giúp bản thân hắn"
Lời này nghe qua quả thật rộng rãi phóng khoáng.
Trịnh Thế suy ngẫm cân nhắc trong chốc lát, lại nhìn nhìn nhi tử của mình, cũng không nói gì nữa.
Phủ Trấn Quốc Đại Nguyên Soái.
Đối mặt với câu hỏi của Vương Di Ngô - Vì sao Trịnh Thế có thể kịp thời đuổi tới, ngăn cản việc bọn họ lấy Trịnh Thương Minh làm lợi thế để mượn sức mạnh của Bắc Nha.
Văn Liên Mục chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười chua xót: "Ta nghĩ, lúc này Trọng Huyền Thắng nhất định còn đang ở Bắc Nha"
Vương Di Ngô hiểu ra ý nghĩa của nụ cười khổ này.
Khứu giác đối với âm mưu của Trọng Huyền Thắng quá nhạy bén! Hắn ta quả thực trơn như lươn, dù là mưu tính gì cũng khó chạm được vào người.
Hơn nữa rất hiển nhiên, hiểu biết của hắn ta đối với Trịnh Thương Minh cũng không thua kém gì Văn Liên Mục. Như thế mới có thể kịp thời nghiền ngẫm ra mưu tính của gã.
Nếu đổi vị trí cho nhau, Văn Liên Mục tự cảm thấy bản thân chắc chắn không thể ứng phó được nhanh chóng như vậy.
Sở dĩ, gã không cho rằng là Khương Vọng nghĩ ra được chuyện này, bởi vì nếu Khương Vọng có thể nghĩ ra thì lúc ấy hắn sẽ không thả Trịnh Thương Minh đi, càng sẽ không để Trịnh Thương Minh có cơ hội tới phủ Trấn Quốc Đại Nguyên Soái để chui đầu vào lưới.