Vào được điện, đầu tiên Hà Phú là cung cung kính kính hành đại lễ yết kiến, toàn bộ quá trình không chút cẩu thả, cho dù có lễ quan ở bên, cũng rất khó moi ra được sai lầm gì.
Hoàng hậu cũng ngồi trên phượng y, im lặng không lên tiếng.
Một người bái một người ngồi, một thần một chủ.
Một đệ đệ, một tỷ tỷ.
Làm tỷ tỷ mà phong hoa vẫn còn nhưng đệ đệ thì tóc đã pha sương.
Hành xong một bộ đại lễ, Hoàng hậu lập tức giơ tay rồi phân phó: "Ban ghế"
Hai cung nữ nâng ra một cái ghế dựa, đặt ở vị trí bên cạnh bên dưới.
Hà Phú hành lễ tạ ơn, vì thế ngồi xuống.
Hoàng hậu lại vẫy vẫy tay, các cung nữ khom người lần lượt rời khỏi, không phát ra một chút tiếng động nào trong toàn bộ quá trình.
Chỉ để lại một nữ quan bên cạnh đang đứng hầu hạ.
"Không biết Hoàng hậu tương triệu vì chuyện gì?" Hà Phú hỏi.
Lúc này, giọng nói của Hoàng hậu mới có một chút độ ấm: "Hồi lâu không thấy ngô đệ, trong nhà bình an không? Chân Nhi có hiếu kính không?"
"Không có tiền đồ gì, cũng chỉ được hiếu thuận" Giọng nói của Hà Phú có chút rầu rĩ.
Trong lời này pha lẫn đôi phần oán khí.
Lấy địa vị hiện giờ của Hà gia, Hà Chân muốn có tiền đô thì tuyệt đối không phải chuyện khó khăn gì. Căn bản không cần gã có tài năng gì, thậm chí cũng không cần Hoàng hậu làm cái gì.
Chỉ cần bà ta không ngăn cản, ngầm đồng ý là được.
Nhưng Hoàng hậu ngăn đón.
Thái độ còn cực kỳ kiên quyết.
Cho nên Hà Phú đường đường là Quốc cữu gia mà hiện tại lại không chức vị gì. Thời trẻ còn có chút chí khí, muốn giành được một tiền đồ rộng lớn, nhưng ông ta bị Hoàng hậu khuyên can mãi, cuối cùng tâm tư cũng phai nhạt. Tóm lại không thiếu vinh hoa, áo cơm vô ưu, sống qua ngày vẫn được.
Nhưng nhi tử của ông ta là Hà Chân, năm nay đã ba mươi sáu tuổi mà chẳng làm nên trò trống gì.
Ông ta có thể quen những chuyện này, chịu đựng những chuyện này.
Nhưng chịu đựng lâu vậy mà con ông ta vẫn như thế.
Việc này làm oán khí của ông ta dâng cao, trước kia cách vài bữa thì thường xuyên tiến cung thăm Hoàng hậu, ngày tết chưa bao giờ không có lễ vật, luôn quan tâm sở thích của tỷ tỷ.
Từ đó về sau thì ít vào cung dần, thậm chí không triệu thì cũng không tới.
So với Hà Phú nhìn đã già cả suy sụp, khuôn mặt của Hà hoàng hậu lại như mới hơn ba mươi, biết cách trú nhan, càng tạo nên đại khí ung dung cao quý.
Nghe Quốc cữu nói như vậy, bà ta cũng chỉ dịu dàng cười nói: "Con cái biết hiếu thuận là tiền đồ hàng đầu"
Chung quy lời này cũng có lý, người làm cha mẹ rồi mới có thể hiểu.
Hơn nữa tỷ tỷ lấy tôn xưng Hoàng hậu lại dịu dàng khuyên bảo, làm đệ đệ cũng không tiện mặt lạnh mãi.
Sắc mặt Hà Phú dịu lại, ông ta nói: "Tỷ tỷ nói cũng đúng. Thái tử hiếu thuận, đây cũng là chuyện thiên hạ đều biết. Chân Nhi có thể được một nửa như biểu ca của nó, ta cũng cảm thấy mỹ mãn"
"Chân Nhi cũng là hài tử tốt.."" Hoàng hậu dừng một chút, sau đó mới nói:
"Là cô cô, ủy khuất cho nó"
Hà Phú rung động mà nói: "Tỷ tỷ có thể nói ra những lời này, nó cũng không ủy khuất"
Hoàng hậu gật gật đầu, lại như vô tình mà nói: "Có phải thuộc hạ của đệ có một người tên là Tào Hưng hay không?"
Trong lòng Hà Phú kinh ngạc một chút: "Đúng vậy... Nhưng hắn phạm phải chuyện gì?"
Thật là Tào Hưng chết tiệt, phạm vào chuyện gì mà lại bay thẳng lên tai trời, cả hoàng hậu cũng đã biết!
Trong lòng ông ta lập tức sóng cuộn biển gầm, khó nén kinh sợ hoảng loạn.
"Thật ra cũng không có" Hoàng hậu khẽ lắc đầu, nhìn khuôn mặt đã hiện tuổi tác của đệ đệ mình: "Hình như hắn có giữ chức trong Tụ Bảo Thương Hội đúng không?"
*.. Đúng vậy"
Tào Hưng là trưởng lão danh dự của Tụ Bảo Thương Hội, bất kể là tu vi, tài năng hay thủ đoạn, bản thân hắn ta đều không có gì đáng khen.
Nhưng sở dĩ hắn ta có thể trở thành trưởng lão danh dự của Tụ Bảo Thương Hội, là bởi vì hắn ta đại diện cho Hà Phú, đại diện cho Quốc cữu gia của Đại Tề.
"Bảo hắn từ chức đi" Hoàng hậu nói.
Cứ việc trong lòng đã có dự cảm, nhưng khi nghe rõ được lời này, Hà Phú vẫn nắm chặt tay vịn theo bản năng mới không làm mình quá mức mất khống chế.
Vì tránh né kiêng dè, trên dưới Hà phủ không quan không chức.
Làm hoàng thân quốc thích, không lo áo cơm là điều tất nhiên. Nhưng trà trộn trong giới quý tộc ở Lâm Tri, há chỉ cần không lo áo cơm là đủ?
Làm gì không cần chỉ tiêu? Lại làm gì không phải bỏ tiền ra?
Bạc trắng chảy ra như nước.
Nói không khoa trương là chỗ Tào Hưng ít nhất cũng phụ trách hơn một nửa chỉ tiêu của Hà phủ.
"Tin đồn kia là thật? Bệ hạ thật với nhắm vào Tụ Bảo..."
Hoàng hậu giơ tay lên bảo ông ta ngừng: "Ngươi và ta có thể suy đoán được tâm tư của bệ hạ sao?"
Hà Phú nóng nảy: "Nhưng mà!"
"Không có nhưng mà" Giong nói của Hoàng hậu vẫn ôn nhu như cũ, nhưng lại có sự uy nghi không cho phép nghi ngờ.
Bà ta là tỷ tỷ của Hà Phú, nhưng cũng là Hoàng Hậu nương nương của Đại Tề.
Thấy Hà Phú đầy mặt mất mát, Hà hoàng hậu lại dịu giọng lại một chút: "Vô Hoa là cháu ngoại sanh của đệ, đệ phải suy xét thêm vì nó. Không thể có chút mạo hiểm nào"
"Ngươi... Ngài... Không thể hỗ trợ nói một câu sao?"
Hoàng hậu lẳng lặng nhìn ông ta, cũng không trả lời.
Im lặng là câu trả lời kiên quyết nhất.
"Nhưng là, Hoàng Hậu nương nương" Sắc mặt Hà Phú hết sức khó coi: "Đây là phương pháp thảo dân vất vả lắm mới tìm được. Sau này người trên kẻ dưới trong phủ, người ăn ngựa nhai, phải làm sao cho phải đây? Tương lai toàn bộ Tề quốc đều là của Vô Hoa, chẳng lẽ biểu đệ và cữu cữu của Vô Hoa lại phải sống túng quẫn qua ngày?"
"Người tiếp tục thì ăn, ngựa thì không cần nhai. Nếu nói túng quẫn, vậy thì túng quẫn qua ngày đi"
Hoàng hậu nói như vậy.
Hà Phú mang sắc mặt đen tối rời khỏi Thọ Ninh Cung.
Hoàng Hậu nương nương Đại Tề vẫn ngồi ở chỗ cũ, thật lâu không nói gì.
Cung điện này thật lớn, cũng thật lạnh lẽo.
Bà ta có nghe nói qua chuyện Hà Phú tham dự thương hội gì đó, khi đó cũng không để ý mấy, chỉ nghe cho biết mà thôi.
Mà trong khoảng thời gian này, chuyện của Tụ Bảo Thương Hội lan truyền ồn ào huyên náo, bà ta mới biết được Hà Phú thật sự tham dự là thương hội này.
Hà Phú luôn miệng nói ông ta vất vả lắm mới lấy được vị trí hội trưởng lão danh dự của Tụ Bảo thương cho thủ hạ, nhưng ông ta có không nghĩ đến, vì sao Tô Xa chịu nhận người của mình hay không? Tứ Hải Thương Minh khá thân cận với hoàng thân quốc thích, sau lưng chín chấp sự danh dự hoặc nhiều hoặc ít đều có bóng dáng tông thất, loại chuyển vận ích lợi này cũng không hiếm thấy, chỉ cần không quá đáng thì Tông Nhân Phủ sẽ mở một mắt nhắm một con mắt cho qua.
Tô Xa chịu đưa từng thùng từng thùng bạc cho Hà Phú là bởi vì ông ta là thân cữu cữu của Thái Tử Đại Tề, bởi vì thân phận này có thể đối kháng với Tứ Hải Thương Minh, mà không phải vì ông ta có bản lĩnh gì.
Mà thương hội này lại liên lụy đến chuyện của Phế Thái Tử!