Giới hạn cao nhất của Thất Tinh Lâu chính là Nội Phủ Cảnh, chấp sự nhất đẳng của Tứ Hải Thương Minh càng không yếu kém.
Trọng Huyền Thắng nói như vậy, thật ra là đang nhắc nhở Khương Vọng, đừng quá bành trướng, nếu bị tâng bốc vài câu thì thật sự cho rằng mình có bản lĩnh chiếu cố Phương Sùng, nếu vậy tức là đầu óc không tỉnh táo.
Đương nhiên Khương Vọng cũng không buồn để tâm, chỉ mỉm cười coi như đáp lại.
Cao Triết lại nói: "Lấy thực lực hiện tại của Khương huynh thì sao lại chiếu cố không được? Không nói đến việc huynh lấy một địch ba quét ngang Bình Tây Song Sát và Phúc Hải Thủ, đã chứng minh dù là trình độ Nội Phủ Cảnh cũng đã là gì chứ? Cho dù là thần thông Nội Phủ thì Khương huynh cũng dễ có được như trở bàn tay"
Lời này có tâng bốc, cũng có thăm dò thực lực.
Nhưng nghe cho vui là được, không đáng để nghiêm túc xem xét.
Thật ra Khương Vọng cũng không quá hợp với tính cách của Cao Triết. Sở dĩ còn thường xuyên hội tụ với nhau, thuần túy là vì hiện tại Trọng Huyền gia và Cao gia đang hợp tác.
Nếu Trọng Huyền Thắng không mượn dùng ưu thế chủ đạo Dương địa bắt lấy Cao gia, phía Trọng Huyền Tuân cũng sẽ nắm bắt.
Ai cũng hiểu đạo lý bên này giảm bên kia tăng. Người nào càng thành thục thì càng khó tùy tính tùy tâm.
"Cao huynh, huynh nói cũng không có gì không đúng" Yến Phủ dịu giọng cười cười, giơ chén trà trước người lên quay quanh một vòng: "Những người trước huynh, trừ huynh và ta ra thì tất cả đều là Nội Phủ thần thông, đều có được dễ như trở bàn tay"
Mọi người đều cười.
Nghĩ lại cũng đúng, Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng, Lý Long Xuyên, Hứa Tượng Cần, tất cả đều là người thắng của bí cảnh Thiên Phủ. Hơn nữa hiện tại họ đều đẩy ra Thiên Địa Môn, đúng là không khó để đạt thành Nội Phủ thần thông.
Ngay cả bản thân Cao Triết cũng sờ sờ cái mỗi, có chút ngượng ngùng mà cười.
Trong lúc mọi người cười nói, hạ nhân Lý phủ bỗng nhiên tiến vào, áp đến bên tai Lý Long Xuyên rồi nói cái gì đó.
Chỉ có chút khoảng cách như vậy, mấy người đang ngồi đều cố ý khống chế bản thân không đi nghe, nhằm tỏ ý tôn trọng.
Chỉ thấy Lý Long Xuyên nhướng đôi mày kiếm lên, hiển nhiên có chút bất ngờ.
"Làm sao vậy?" Khương Vọng hỏi: "Huynh có chuyện thì đi trước, dù sao ta cũng sắp xuất phát rồi"
"Cũng không phải" Lý Long Xuyên lắc đầu: "Là gia tỷ..."
"Lý Phượng Nghiêu muốn tới? A đúng rồi!" Hứa Tượng Càn đứng bật lên: "Các vị, con người có ba cái gấp, cho phép ta đi giải quyết một chút.
Khương huynh, thượng lộ bình an"
Cũng không đợi mọi người đáp lời, hắn ta đã chạy đi nhanh như chớp.
Khương Vọng nghe vậy thì ê răng, "Thượng lộ bình an" nghe thế nào cũng không giống lời hay.
"Tính ra cũng kỳ quái" Khương Vọng có chút khó hiểu: "Ta đã từng gặp tỷ tỷ nhà Long Xuyên, tính tình rất tốt, lại cực kỳ xinh đẹp. Sao Tượng Càn lại có vẻ sợ như sợ hổ vậy?"
Hắn sớm đã cảm thấy nghỉ hoặc. Trước kia ở Tỏi Thành Hầu phủ, sau khi Lý Phượng Nghiêu xuất hiện, Hứa Tượng Càn không sợ trời không sợ đất đã lập tức thay đổi thành người khác, luôn có biểu hiện sợ hãi rụt rè.
"Huynh không biết?" Trọng Huyền Thắng cố ý hỏi thật lớn tiếng, nở nụ cười không có ý tốt.
Khương Vọng không thể hiểu được: "Vì sao ta phải biết?"
Lý Long Xuyên che mặt mà nói: "Vì sao Hứa Tượng Càn sợ gia tỷ... Bởi vì rất sớm trước kia hắn đã bắt đầu theo đuổi gia tỷ, sau đó bị gia tỷ đánh vài lần thôi"
"Là hành hung" Trọng Huyền Thắng bổ sung.
"Tổng cộng có mười tám lần" Yến Phủ cũng dùng vẻ mặt bình đạm bỏ thêm số liệu vào.
Xem ra những người này đều rất cảm thấy hứng thú với chuyện Hứa Tượng Càn mất mặt, không nói đến Trọng Huyền Thắng cao hứng phấn chấn, Cao Triết hết sức chăm chú, cho dù là Yến Phủ vẻ mặt thong dong... Ánh mắt cũng hiện lên vẻ hưng phấn rõ ràng?
*. Cho nên là bị đánh sợ, đúng không?" Khương Vọng hiểu rõ.
Đúng là rất khó tưởng tượng, người lãnh ngạo như Lý Phượng Nghiêu, lúc hành hung Hứa Tượng Càn sẽ tạo nên cảnh tượng như thế nào...
Nhất định rất thú vị đúng không?
"Khu, cũng không xem như hành hung" Cuối cùng Lý Long Xuyên vẫn phải bước ra giữ gìn hình tượng của tỷ tỷ: "Luận bàn, luận bàn"
"Còn về phần vì cái gì huynh phải biết à.." Trọng Huyền Thắng cố nén nụ cười xấu xa, nói: "Hôm trước có người cố ý lấy việc này chế nhạo hắn, hỏi sao hắn không tiếp tục theo đuổi Lý Phượng Nghiêu. Hứa Trán Cao nói...
Cũng không phải hắn sợ Lý Phượng Nghiêu, mà là quân tử không đoạt yêu thích của người khác. Khương Vọng huynh bị người ta mê đến thần hồn điên đảo, hắn chính thức quyết định rời khỏi hàng ngũ người theo đuổi Lý Phượng Nghiêu"
Khương Vọng...
Im lặng một hỏi.
"Huynh biết?"
"Huynh cũng biết?"
"Các huynh đều biết?"
Hỏi một vòng, hắn nhận được toàn là câu trả lời khẳng định.
Khương Vọng ôm kỳ vọng cuối cùng mà nhìn Lý Long Xuyên: "Tỷ tỷ huynh... Cũng biết?"
""A, đúng vậy" Lý Long Xuyên thành thật đáp lại.
Khương Vọng...
Thì ra là thế! Hèn chỉ Hứa Tượng Càn lại chạy nhanh như vậy. Rõ ràng lần trước tuy cũng sợ hãi rụt rè, nhưng tốt xấu gì vẫn dám nói chuyện vài câu.
Khương Vọng nhìn nhìn Thập Tứ đứng một bên như điêu khắc: "Thập Tứ, Trán Cao vừa chạy qua bên nào? Phương hướng nào? Ngươi chỉ một con đường đi"
Bả vai Thập Tứ giật giật, hình như không nín được cười.
Tuy rằng mọi người đều gọi Hứa Trán Cao, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Khương Vọng gọi thẳng Hứa Tượng Càn là Trần Cao. Cái tên này thật là...
Quá thiếu ăn đòn!
Ngay từ lần ở Hữu quốc, hắn ta bị quần chúng vây xem đánh cho một trận, ôm một bụng ý xấu muốn kéo Khương Vọng xuống nước. Lúc đó còn là lần đầu tiên gặp. Không ngờ hiện tại đã thân mà còn chơi trò này nữa!
"Long Xuyên huynh" Trọng Huyền Thắng mang theo xúi giục, dùng giọng điệu xem kịch vui nói: "Huynh vừa nói lệnh tỷ... Như thế nào?"
Tưởng tượng đến việc sẽ lập tức có một đại mỹ nhân đến đây hành hung Khương Vọng...
Trong lòng hắn ta vẫn rất chờ mong.
Ngay cả Yến Phủ luôn luôn trầm tĩnh, đôi mắt cũng đã sáng bừng lên.
Lý Long Xuyên nhìn nhìn Khương Vọng, vẻ mặt thoáng phức tạp: "Gia tỷ nói mình cũng muốn tham dự Thất Tinh Lâu lần này, hỏi Khương huynh muốn cùng tỷ ấy xuất phát hay không?"
"A?" Ban đầu Trọng Huyền Thắng có chút thất vọng, nhưng nghĩ lại thì lập tức tán đồng: "Đương nhiên, đương nhiên!"
Hắn ta cười đến miệng toét ra.
Làm vậy là muốn đánh một đường đến quận Đại Trạch đây mài Thật là quá đáng!
"Không thể chối từ ý tốt, Khương Vọng huynh tuyệt đối đừng cự tuyệt" Tên béo này tận tình khuyên bảo.
"Tỷ tỷ của Long Xuyên chính là tỷ tỷ của huynh. Vì tỷ tỷ nên ngươi phải đi theo làm tùy tùng, đó là đạo nghĩa không thể chối từ" Cao Triết hiên ngang lẫm liệt.
"Nói cũng đúng, tốt xấu gì mọi người cũng quen biết, đồng hành có gì cũng chiếu cố cho nhau" Yến Phủ có vẻ cực kỳ khách quan, dáng vẻ như ta tuyệt đối không phải đang xem diễn.
Khương Vọng:..
Thật ra Khương Vọng rất muốn hỏi "Nếu ta nói không, tỷ tỷ huynh có đánh ta không?"
Nhưng tốt xấu gì hắn cũng không ngốc triệt để, không hỏi ra câu hỏi nhất định sẽ bị đánh này.
Hắn chỉ cười gượng hai tiếng: "Ha, ha. Tỷ tỷ huynh cũng đi Thất Tinh Lâu à"
"Thật là đột ngột quá" Hắn khô cằn mà bổ sung.