Lại nói đến thành Lâm Tri.
Cả đám người vốn tụ tập lại vì Khương Vọng nên sau khi Khương Vọng đi, mọi người cũng giải tán.
Đương nhiên từng đám người bịt tai ra ngoài, khó tránh khiến tiểu nhị trong trà lâu tò mò.
Lý Long Xuyên tạm biệt mọi người, một mình trở về phủ. Lý lão thái thái mấy ngày gần đây ở thành Lâm Tri, hắn ta cũng ít khi ra ngoài chơi đùa hơn, tránh cho lão nhân gia muốn đi chung.
Hắn ta cũng không lên kiệu, chỉ mang theo một tùy tùng đi bộ.
Ra khỏi ngõ sâu, bước vào một con phố, chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc vội vã đi ngang qua, liền lên tiếng hô: "Hứa Trân Cao!"
Hứa Tượng Càn bất đắc dĩ dừng bước, xoay người lại.
Chỉ thấy hắn ta đang cầm một cái quạt xếp, đưa lên mặt nhẹ nhàng che lại, chỉ lộ ra đôi mắt và vâng trán cao.
Buồn bực hỏi: "Có việc gì?
"Ngươi vừa đi đâu về? Vội vã như vậy?" Lý Long Xuyên cười mỉm.
"Có việc"
Lý Long Xuyên bước đến trước hỏi: "Việc gì?"
"Liên quan gì đến ngươi!" Hắn ta quát to lên.
Lý Long Xuyên liền nhân lúc hắn ta không kịp chuẩn bị, một tay cướp đi quạt xếp của hắn ta.
Lộ ra cái mũi quấn vải và vết bầm tím chưa tan bên khóe miệng.
"Ha ha ha" Lý Long Xuyên không nhịn được cười lớn lên.
Hứa Tượng Cần vội vã cướp lại cây quạt, lại nhanh chóng mở ra, che kín mắt, giọng nói tàn bạo truyền đến từ phía sau quạt xếp: "Cười cái gì mà cười! Đừng có nói!"
"Đừng vội" Lý Long Xuyên không nhịn được cười: "Bọn họ không đi cùng đường với ta, không gặp được ngươi đâu"
Hứa Tượng Càn vẫn che quạt xếp, bảo vệ mặt mình kỹ càng, mắt cảnh giác đảo trái phải: "Người biết ta ở Lâm Tri không chỉ có mấy người Trọng Huyền Béo"
"Biết ngươi bị tỷ tỷ ta đánh, cũng không chỉ có mỗi đám bọn họ"
Hứa Tượng Càn thẹn quá hóa giận, đá một đá đến: "Nói ngươi đừng cười!"
Lý Long Xuyên đã sớm có chuẩn bị, nhẹ nhàng lùi lại một bước, khiến hắn ta đá vào không khí.
Nghe Hứa Tượng Càn tàn bạo nói thêm: "Ngươi chưa từng bị nàng ta đánh sao?"
"Phần lớn đều là lúc còn bé, hơn nữa, số lần ngươi bị đánh đã vượt qua ta rồi" Lý Long Xuyên hàm chứa thương xót nhìn hắn ta: "Trán ngươi có phải bị đánh sưng lên không?"
Hứa Tượng Càn:...
Từ trước đến nay đều chỉ có Hứa đại gia chọc người ta tức chết, chứ đã có ai chọc được hắn ta tức chết đâu?
Nhưng mà bị đánh vì đặt điều, thật sự chẳng là chuyện đáng khoe khoang gì.
Hắn ta cũng không gây chuyện với Lý Long Xuyên nữa, con ngươi loạn đảo, hồi: "Sau khi ta đi thì thế nào?"
"Cái gì mà thế nào?" Lý Long Xuyên biết thừa mà còn hỏi.
Hứa Tượng Càn cũng làm ra vẻ không chút để ý nói: "Chính là chuyện tỷ tỷ ngươi và Khương Vọng cùng đi quận Đại Trạch chứ sao"
"Còn có thể thế nào?" Lý Long Xuyên tiếp tục không hiểu: "Bá phụ của ta sai tỷ ấy chăm sóc cho Khương Vọng một chút, thật sự coi trọng tư chất của Khương Vọng... Cũng không thể nói rõ là người nào chăm sóc cho người nào rồi! Chắc là bá phụ cảm thấy, thực lực của tỷ tỷ mặc dù mạnh, nhưng lại chưa từng trải sinh tử nhiều. Ở mặt này sợ rằng muốn nhờ Khương Vọng chăm sóc ngược lại"
"Ừ... nói có lý" Hứa Tượng Càn tiếp tục giả bộ: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó gì nữa?" Lý Long Xuyên tiếp tục biết thừa còn hỏi.
"Chính là Khương Vọng đó!" Hứa Tượng Càn không giả bộ nổi nữa, trực tiếp hỏi luôn: "Có bị đánh không? Á, có bị đánh không?"
Lý Long Xuyên mặt tỏ vẻ khinh thường nhìn hắn ta: "Các ngươi là bạn tốt đấy, hình như ngươi rất hy vọng hắn bị đánh?"
Hứa Tượng Càn cười hắc hắc: "Đồng cam cộng khổ chứ sao"
Lại nhanh chóng sửa lời: "Là đồng bệnh tương liên, đồng bệnh tương liên"
"Ha ha, chờ hắn trở lại, tự ngươi đi mà hỏi" Lý Long Xuyên đùa hài lòng rồi, liền chẳng quan tâm nữa, nghênh ngang rời đi.
"Ngươi!"
Hứa Tượng Càn không nhịn được lấy quạt xếp chỉ vào bóng lưng hắn ta, nhưng nhanh chóng kịp phản ứng, lại dùng quạt che mặt lần nữa.
"Haiz"
Chỉ có một tiếng thở dài.
"Nhân tâm không cổ, nhân tâm không cổ mà"
Quận Đại Trạch ở phía bắc thành Lâm Tri.
Thị nữ xinh đẹp kia của Lý Phượng Nghiêu tên là tiểu Đồng, lộ tuyến mà nàng ta chọn phải đi qua cả quận Tân Minh.
Đương nhiên, lộ tuyến này đã được sự đồng ý của Khương Vọng và Lý Phượng Nghiêu.
"Tiểu Vọng" Ước chừng xưng hô "tỷ tỷ" này đã khơi ra ý thức trách nhiệm của nàng, Lý Phượng Nghiêu phá vỡ sự im lặng: "Ngươi có hiểu rõ Thất Tinh lâu không?"
"Không hiểu rõ" Khương Vọng lắc đầu, lập tức liền nghĩ đến một chuyện, lấy từ trong ngực ra một quyển sách: "Trước khi lên đường, minh chủ Khánh Hi của Tứ Hải Thương Minh tặng cho ta một phần tài liệu về Thất Tỉnh lâu, ừm... Phượng Nghiêu tỷ tỷ, ngươi muốn xem không?"
Một tiếng Phượng Nghiêu tỷ tỷ này, kêu lên chứa ba phần thiếu tự nhiên, bảy phần biết điều.
Tuy rằng Lý Phượng Nghiêu từ trước đến nay vẫn có danh xưng là Băng Ngọc Phượng Hoàng, ánh mắt cũng không khỏi dịu dàng thêm mấy phần.
Bí cảnh nổi tiếng như Thất Tỉnh lâu, trải qua nhiều lần thăm dò, các nhà đều có trình độ hiểu biết nhất định, tất nhiên Lý thị Thạch Môn cũng không ngoại lệ. Chẳng qua chưa chắc đã có được tài liệu hoàn chỉnh như Tứ Hải Thương Minh.
Nàng đưa tay nhận lấy sách, cẩn thận lật xem, mi dài khẽ nhếch, ngón tay thon như ngọc lấy ra một phong thư: "Trong này còn có một lá thư, là thư của Khánh Hi"
Vừa nói, vừa nhẹ nhàng như cây cỏ, thả lá thư này lên trên bàn thấp bên cạnh Khương Vọng.
Lá thư ố vàng, mang hương vị xưa cũ. Ngón tay trong suốt như ngọc, lạnh lẽo như băng tuyết.
"Thư cho ta sao?" Khương Vọng cũng hơi kinh ngạc.
Từ lúc nào mà quan hệ giữa hắn và Khánh Hi lại gần gũi như vậy, còn để một lá thư vào trong tư liệu về Thất Tinh lâu?
Thần bí không thể giải thích được.
Hắn lắc đầu mở lá thư này ra.
Trong thư ngược lại không hề nhắc đến chuyện kỳ quái gì. Khánh Hi chẳng qua chỉ dùng giọng trưởng bối, khích lệ Khương Vọng một phen, tỏ vẻ mong đợi đối với tương lai của hắn. Cũng đứng trên góc độ Tứ Hải Thương Minh, mơ hồ thể hiện ý chiêu dụ. Đều chỉ là một số lời nói khách sáo, chẳng có gì mới.
Đồng thời trong thư có nói, nếu như ở Thất Tinh lâu gặp phải khó khăn gì, có thể đến tìm chấp sự nhất đẳng của Tứ Hải Thương Minh cũng tham gia Thất Tỉnh lâu là Phương Sùng để nhờ giúp đỡ.
Cuối thư liền thuận tiện nói ra một câu, trong tay ông ta có một đan phương cổ, là kỳ phương tăng thọ. Nếu như chuyến này Khương Vọng nhận được bảo vật tăng thọ, nếu không ngại có thể giao cho cao thủ luyện đan của Tứ Hải Thương Minh, có thể luyện hóa được hiệu quả lớn nhất của bảo vật, nhất định không khiến cho Khương Vọng chịu thiệt.
Tóm lại cả phong thư tương đối thân thiết, nghiễm nhiên xem Khương Vọng như con cháu hậu bối, che chở chu toàn.