Khương Vọng xem xong thư, cũng không hiểu Khánh Hi muốn làm gì lắm.
Hình như là chỉ đơn giản muốn mượn sức hắn mà thôi.
Lý Phượng Nghiêu lật giỡ phần tài liệu vẻ Thất Tỉnh lâu, giống như vô ý nói một câu: "Từng nghe bá phụ của ta nói, Khánh minh chủ là người không làm chuyện lỗ vốn"
Khương Vọng gật đầu nói: "Ta đương nhiên không dám xem thường"
Nói đến liền dừng, Lý Phượng Nghiêu cũng không nói gì nữa.
Nàng nhìn tài liệu, lại lấy bút mực từ trong ngăn ẩn của xe ngựa, ghi chú lên tài liệu.
Khương Vọng liền nhắm mắt tu hành.
Hồi lâu không nói chuyện.
"Tốt lắm" Tiếng Lý Phượng Nghiêu gọi Khương Vọng tỉnh lại từ trong tu hành: "Phần tài liệu này ta đã bổ sung một chút, ngươi xem thử đi"
Khương Vọng đáp một tiếng, nhận lấy tài liệu, thấy giữa những hàng chữ, có thêm rất nhiều những chữ rất nhỏ, thanh tú xinh đẹp, khiến người ta có cảm giác, chữ cũng như người, đẹp thì rất đẹp nhưng khó tránh khỏi có chút khoảng cách.
Xem xét kỹ lưỡng phần tài liệu về Thất Tinh lâu, nhớ kỹ những phần quan trọng.
Thất Tỉnh lâu không bằng bí cảnh Thiên Phủ, bí cảnh Thiên Phủ chẳng thể mang theo chút tin tức nào ra, vì vậy ai cũng không có kinh nghiệm, đều có cùng một điểm xuất phát...
Còn Thất Tinh lâu đã được thăm dò nhiều năm rồi, cuộc cạnh tranh ở Thất Tỉnh lâu, đã bắt đầu từ giai đoạn thu thập tin tức rồi.
Giao toàn bộ phần tư liệu đã được bổ sung cho Khương Vọng xong, Lý Phượng Nghiêu liền nhắm mắt tu hành.
Khương Vọng xem kỹ tài liệu rồi, cũng tiếp tục tu hành.
Tu hành thật ra khiến hắn rất thoải mái.
Một đường không nói chuyện.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Khương Vọng hốt hoảng thoát khỏi trạng thái tu hành.
Vén rèm lên hỏi: "Tới chỗ nào rồi?"
Tiểu Đồng ngồi bên ngoài, một cái chân nhỏ vẫn đang lắc lư giữa không trung, nhìn xung quanh, nói: "Chắc là Tùng thành"
GÀ Ð Khương Vọng không hề nhìn thêm.
Rũ màn xe xuống.
Trong xe lần nữa im lặng.
Nhắc đến địa vực, quận Đại Trạch lớn gấp hai lần quận Tân Minh, sản vật phì nhiêu.
Cả quận có mười tám thành.
Thành vực có tổ địa của Điền thị thường được gọi là "Điền thành" lúc đầu nó không phải gọi như vậy, nhưng lâu dần, phần lớn người đời chỉ nhớ mỗi một chữ "Điền" này.
Bí cảnh Thất Tỉnh lâu chính là ở đây.
Đất đai hai bên đường lớn, chắc hẳn đã được quy hoạch thống nhất, nhìn rất chỉnh tề, đối xứng hoàn mỹ. Hoàn toàn có thể dùng đường lớn để chia đôi.
Ngay chính chủ thành, từ bốn phương tám hướng nhìn đến giống như một khối lập phương màu đen nặng nề - toàn bộ tường thành đều được xây bằng gạch màu đen, chỉnh tề mà trang nghiêm. Thứ kia nếu nói là gạch thì thật ra lại giống sắt hơn.
Xe ngựa dừng dưới cổng thành, ngẩng đầu lên mới phát hiện tòa thành này vốn có tên là một chữ "Tức".
Tức (BI) thành.
Chữ này cũng vuông vuông vắn vắn, hoàn toàn không có chút phong cách cá nhân nào. Chỉ là được viết rất nghiêm cẩn và ngay ngắn.
Khiến cho người xem có một loại cảm giác rất khó biểu đạt rõ.
"Nhìn chữ này, có một loại cảm giác rất bức bách!" Khương Vọng nói.
Lý Phượng Nghiêu nhìn hắn một cái, cũng không nói gì.
Chữ "Tức" này vốn có hình dạng một người đang đến gần hộp đựng thức ăn, chuẩn bị ăn cơm. Bao hàm ý "chuẩn bị" và "đến gần"
Xe ngựa chậm rãi đi vào thành.
Bất luận là vì uy vọng của bản thân Hầu phủ Tôi Thành ở Tề quốc, hay là mối quan hệ giữa Trọng Huyền gia và Điền gia hiện tại, cũng sẽ không có ai không có mắt đến gây chuyện.
Trong tầm mắt hiện ra mặt tiền cửa hiệu, phố xá thành thị, mọi thứ đều gọn gàng trật tự.
Tức thành giống như chữ "Điền" (H) này, bốn bề đều rất ngăn nắp, gọn gàng, mỗi một bộ phận đều được phân chia đều đặn, không nhiều cũng chẳng ít. Cũng không biết là Điền thị đã tạo nên phong cách nảy cho tòa thành, hay vốn dĩ một tòa thành như vậy mới có thể sinh ra một danh môn chiếm vị trí hàng đầu Tề quốc, Đại Trạch Điền thị.
Tiểu Đồng điều khiển xe ngựa, chạy chậm rãi trên đường phố rộng lớn.
Người đi đường đều tự giác đi ở ven đường, thậm chí những... gánh hàng rong hai bên đường phố cũng đối xứng chỉnh tề, không có một ai lấn chiếm lòng đường.
Nói là điều khiển, thật ra thì "Khứ Hắc" cũng chẳng cần quất roi. Tiểu Đồng chỉ cần nói một tiếng bên trái hoặc bên phải là nó liền có thể tự mình điều chỉnh phương hướng. Khương Vọng rất nghi ngờ nó là một yêu thú thuần huyết, chứ không phải là một yêu thú hỗn huyết. Loại này thật ra cũng là một thú cưỡi hiếm có, nhưng Khương Vọng không phải chưa từng nhìn thấy, bọn chúng còn lâu mới có linh tính như "Khứ Hắc"
Lại nói, lần trao đổi lợi ích này của Điền gia và Trọng Huyền gia, dùng quyền khai thác đảo Sùng Giá mười năm để đổi lấy vị trí Trấn Phủ Sứ quận Nhật Chiếu cho Điền An Thái. Đôi bên đều có lợi, thật ra chỉ có mỗi Trọng Huyền Thắng chịu thiệt.
Lần này Trọng Huyền Thắng chủ động tìm Điền gia muốn một vị trí tham gia Thất Tỉnh lâu, cũng không ngại tỏ về bản thân không so đo hiềm khích lúc trước, muốn hòa giải với Điều gia.
Làm vậy cũng là muốn ngăn cản đối phương giúp đỡ Trọng Huyền Tuân, bởi vì lúc đầu chính Trọng Huyền Tuân mới là ngươi thúc đẩy mối quan hệ hợp tác giữa hai gia tộc. Đôi bên đều có lý do tiếp tục hợp tác.
Chẳng qua, mặc dù Trọng Huyền Thắng tìm Điền gia lấy danh sách, nhưng Khương Vọng không chờ Điền gia tiếp đãi.
Hắn và hai chủ tớ Lý Phượng Nghiêu, đều đến khách điếm Tức thành ở, ở chỗ này lặng lẽ chờ Thất Tinh lâu mở ra.
Thất Tinh lâu sẽ mở ra vào lúc tỉnh lực mạnh nhất trong tháng chín, không hề có ngày cố định, năm ngoái, cả một tháng chín đều không có ngày nào tỉnh lực có thể đạt đến giới hạn, những lúc đó, chính là "năm Trầm Tịch" và "năm Huy Diệu".
Ngoài ra, có khi Thất Tinh lâu mở ra, nhưng lại không có mấy bảo vật, những người tham dự có thu hoạch ít ôi, được gọi là "năm Tinh Âm".
Bây giờ dựa vào thông tin mà Điền gia đưa ra, tháng chín năm nay, khoảng tỉnh lực cực đại ở Tức thành sẽ là từ ngày mười hai đến mười bốn tháng chín, thời gian Thất Tinh lâu mở ra cũng chính là trong những ngày này.
Từ những thông tin đã xem được, bình thường thời gian Thất Tinh lâu mở ra, thời gian kéo dài lâu nhất là một tháng, ngắn nhất thì chỉ có chín ngày.
Khương Vọng dường như có thể xác định, hắn nhất định phải bỏ qua lần khiêu chiến tháng chín của Thái Hư Huyễn Cảnh rồi. Thật ra hắn đã quen với việc bị giảm xếp hạng rồi, tiếc nuối duy nhất chính là mất đi một có hội giao thủ với cường giả.
Hắn và Lý Phượng Nghiêu mặc dù đã gọi nhau là "tiểu Vọng" và "Phượng Nghiêu tỷ tỷ", ngồi chung một xe đến Tức thành, nhưng thật ra dọc đường cũng không nói chuyện nhiều với nhau. Đôi bên đều tự mình chìm đắm trong thế giới tu hành riêng.
Đến khách điếm cũng như vậy.