Bọn họ thuê tổng cộng ba gian phòng, Khương Vọng một gian, Lý Phượng Nghiêu và tiểu Đồng một gian, Khứ Hắc một mình ở một gian, thức ăn của nó cũng rất cầu kỳ, đều do tiểu Đồng tự chuẩn bị.
Hừ, chỉ là một con ngựa kéo xe.
Lời này trên đường đến đây Khương Vọng đã nói thầm không biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng bao giờ nói ra khỏi miệng. Có thể nhận ra, tính tình còn Thất Yêu Mã này không hề tốt.
Sau khi nó vào phòng, liền đá nát toàn bộ bàn ghế bên trong, sau đó mới hài lòng thu vó. Chủ khách điếm vẻ mặt đau lòng xông đến, tiểu Đồng đứng bên cạnh liền đưa ra từng thỏi, từng thỏi bạc "trả tiền, chờ đến khi Khứ Hắc "cải tạo" xong phòng khách trống rỗng, chỉ còn mỗi một cái giường lớn mà thôi - vậy thì tại sao lại phải cho nó ở một mình một phòng chứ?
Chuyện Khương Vọng không hiểu vẫn còn rất nhiều.
Ví dụ như vì sao mỗi một phòng ở khách điếm này đều được bố trí giống nhau y đúc, chất liệu của đồ nội thất, sắp xếp, thậm chí hướng đặt cũng giống nhau. Phòng của hắn, cùng với phòng của Khứ Hắc trước khi bị "cải tạo" hoàn toàn chẳng khác gì nhau.
Nhất định phải làm giống nhau, đối xứng như vậy sao?
Hoàn toàn chẳng nhìn thấy chút cá tính riêng nào.
Tức thành không phải là một tòa thành khiến cho hắn cảm thấy thoải mái, nhưng bất luận là ở đâu thì việc tu hành cũng không thay đổi.
Khương Vọng ngồi xếp bằng trên giường, nhất thời quên hết mọi chuyện.
Đạo mạch Đằng Long càng tiến càng xa trong Mông Muội Chỉ Vụ, Ngũ Phủ đồ trong đầu cũng ngày càng rõ ràng. Có mấy lần đã tiếp cận được hạt giống thần thông ở nội phủ đầu tiên, nhưng Khương Vọng đều bởi vì chọn sai mà bỏ lỡ.
Với thực lực ngày càng cường đại của Khương Vọng, Thiên Địa Cô Đảo của hắn đã rất rộng lớn. Chẳng qua quá trình này cũng ngày càng chậm.
Giống như thường ngày, dừng bước ở phía trước "Cảnh giới tuyến", đạo mạch Đằng Long quay lại, đáp xuống Thiên Địa Cô Đảo, liền hoàn thành tu hành hôm nay ngày hôm nay.
Khương Vọng không chậm trễ thời gian, vừa nghĩ vừa tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh.
Một đường cùng đi với Lý Phượng Nghiêu, vẫn chưa có cơ hội tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh. Mặc dù tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh vô cùng bí mật, đến nay vẫn chưa bị người nào phát hiện qua. Nhưng cũng không cần phải giống như hiến dâng bảo vật, biểu diễn trước mặt người ta.
[Đằng Long cảnh xếp hạng thứ tám, mất đi danh hiệu "Thái Hư Lục Hợp tu sĩ] Tiếng thông báo vang lên.
Sự cạnh tranh bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh cũng rất khốc liệt, chỉ cần hơi không chú ý thì liền mất đi danh hiệu.
Cũng may thứ hạng bị mất đi cũng không nhiều, xem ra trong Thái Hư Huyễn Cảnh, ở cấp bậc Đằng Long cảnh này, thực lực của hắn vẫn rất vững chắc.
Bất luận thế nào, lợi ích mà danh hiệu mang lại cũng không thể buông bỏ.
Khương Vọng điều chỉnh một chút, liền bắt đầu ghép đôi chiến đấu.
"Lại là Thái âm tinh lực, lại là..."
Trong một tòa lầu nhỏ ở Điền phủ, vang lên một giọng nói nhẹ nhàng.
"Rất thú vị"
Giọng nói nhỏ lại.
Tòa lầu nhỏ có hai tầng.
Nếu như cả Tức thành là một chữ "Điền" lớn.
Thì Điền phủ chính là một chữ "Điền" nhỏ được bao phủ bởi một chữ "Điền"
lớn.
Còn tòa lầu nhỏ hai tầng bên trong Điền phủ này chính là điểm trung tâm trong chữ "Điền" nhỏ đó.
Là trung tâm của cả Điền phủ lẫn Tức thành, vẻ ngoài của tòa lầu nhỏ này, cực kỳ quái dị.
Nhìn sơ qua thì tòa lầu nhỏ này giống như một miệng giếng.
Nhưng miệng giếng này không hề thông xuống phía dưới mà lại thông lên trên.
Tòa lầu chỉ có hai tầng, nhưng không hề thấp, hai tầng đều nhau, lại lộ vẻ dài mà mỏng.
Phần trên và phần dưới giống nhau.
Tòa lầu nhỏ không biết được xây bằng loại gỗ gì, nhìn qua thực sự không hợp để xây lầu lắm. Bởi vì loại gỗ này chẳng những không hề nhẵn nhụi mà còn rất xù xì, giống như mắt cây vậy. Trên vách lầu cứ cách ba đến năm thước lại nhô lên một cục, cực kỳ xấu xí.
Dùng loại gỗ này để xây dựng tòa lầu này, nhất định ban đầu tốn rất nhiều công sức.
Tòa lầu nhỏ này, bốn phía không hề có cửa sổ, hoặc là nói cửa sổ duy nhất của nó là ở trên đỉnh, bởi vì nó cũng không có nóc nhà.
Người ngồi ở giữa đáy lầu, ngẩng đầu lên thì liền có thể nhìn thấy bầu trời.
Sở dĩ nghĩ rằng nó có "hai tầng" không chỉ là bởi mặt ngoài tòa lầu ở vị trí tương ứng có một phần mái hiên nhô ra, mà trong lầu cũng thật sự chia thành hai tầng.
Chẳng qua ở giữa sàn nhà tầng hai có một cái lỗ tròn bằng cỡ hai người ôm - lầu hai không có cầu thang, đây chính là lối để lên lầu.
Nhìn một cách tổng thể, mái của tòa lầu này, lối đi ở giữa lầu hai và đáy lầu, chính là ba hình tròn song song với nhau.
Chẳng qua mái lầu và đáy lầu hoàn toàn bằng nhau, còn hình tròn ở giữa lầu hai thì lại không lớn bằng. Tạo hình như một chiếc đồng hồ cát.
Tòa lầu nhỏ này cũng có bốn cánh cửa. Tương ứng với bốn phương. Tất cả cửa đều là những hình vòm hướng vào trong, vừa đúng tạo thành "vách giếng".
Chỉ có cửa phía bắc là không được khóa lại, còn ba cửa khác đều bị một dây xích đen khóa lại, giống như đang vây giữ thứ gì đó.
Cũng chỉ có cửa phía bắc có treo một tấm biển, viết tên của tòa lầu nhỏ này, chứng tỏ cửa phía bắc là cửa chính.
Trên biển hiệu viết hai chữ - Phụ Bật (giúp đỡ).
Tộc nhân Điền thị đều biết, Phụ Bật Lâu tuyệt đối là một nơi cực kỳ quan trọng, không phải là tộc nhân có địa vị nhất định thì không được đến gần.
Tòa Phụ Bật Lâu này chính là nơi ở của Điền An Bình.
Điền An Bình được sinh ra muộn.
Y so với ca ca ruột của mình, Trấn Phủ Sứ đương nhiệm của quận Nhật Chiếu - Điền An Thái, nhỏ hơn mười bảy tuổi.
Mà Điền An Thái theo quân nhiều năm, tự có uy phong của mình, cũng phải nghe lời Điền An Bình.
Cho dù Điền An Thái đang giữ chức trong Thu Sát Quân - một trong Cửu Tốt, cho dù hắn ta có đường đường là Trấn Phủ Sứ của một quận, chỉ đợi Dương địa hoàn toàn quy phục thì liền có thể trở thành quận trưởng của một quận, trở thành Đại tướng chân chính ở biên cương.
Điền An Bình lúc này đang ở trong Phụ Bật Lâu.
Y đang cởi trần, chân không mang giày, trên người chỉ mặc một chiếc quần dài, ngồi khoanh chân trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn trời.
Y vẫn luôn ngẩng đầu nhìn trời.
Bầu trời chứa đựng sự phức tạp của cả thế gian. Thay đổi khôn lường, trời trăng sao sáng, y chỉ nhìn qua cửa sổ của toản lầu này.
Y gọi chuyện này là "Ếch ngồi đáy giếng".
Cơ thể của y tương đối cường tráng, cơ bắp cũng không nhiều nhưng rất rõ ràng. Khiến người ta chú ý nhất chính là vết roi trên khắp cơ thể của y, máu dính khắp người, giống như vừa mới phải chịu một hình phạt nào đó.
Nhưng vẻ mặt của y hoàn toàn không có chút đau đớn nào.
"Rất thú vị"
Y lại lặp lại lần nữa.
Y không cử động, chỉ ngửa cổ nhìn bầu trời.
Y dường như có vô số thắc mắc, mà chỉ có bầu trời mới có đáp án.