Bởi vì cái gọi là "năm chiếu sáng" lần này, vốn cũng không rõ ràng.
Hay là nói thẳng ra, bản thân Điền thị vốn không thể xác định được bí cảnh Thất Tỉnh Lâu lần này sẽ có thu hoạch như thế nào, bọn họ vốn là đang mượn cơ hội Thất Tinh Lâu mở ra lần này để nhằm tạo dựng danh thế mà thôi.
Mục đích thật sự không phải là Thất Tinh Lâu.
Ngược lại, lần này xuất hiện càng nhiều cao thủ, cạnh tranh càng khốc liệt, ông ta càng thấy hài lòng.
Mưa ánh sao trên bầu trời vẫn đang rơi, Thất Tinh Lâu chiếu sáng cả bầu trời đêm, tiếp dẫn tỉnh quang bao phủ tất cả những người tham dự trên sân tinh vị của sơn cốc.
Chính ngay lúc này, chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Một lực lượng mạnh mẽ xoẹt ngang qua bầu trời, đột nhiên giáng xuống chỗ này.
Cơn mưa ánh sao mà ngọc chước nghiêng đồ vẫn đang rơi xuống, nhưng lại không rơi trên Thất Tinh Lâu, mà là bị một sức mạnh nào đó ngăn chặn, ngưng kết lại thành một đường sáng mạnh mẽ, bỗng chốc quay đầu, lao thẳng về phía Tức Thành!
Nói chính xác hơn, nó rơi vào bên trong Phụ Bật Lâu... trong Điền phủ.
Thất Tinh Lâu phía trên Thất Tinh Cốc lúc này đang bắt đầu dao động, mất đi nguồn tỉnh lực bổ sung liên tục, có xu hướng sụp đổ!
Điều tôi tệ hơn là, một khi Thất Tinh Lâu sụp đổ ngay lúc này, tất cả tu giả tham gia vào Thất Tinh Lâu đều có khả năng bị mất phương hướng!
Nên biết, bình thường tinh lực không đủ dồi dào, không đủ điều kiện, Thất Tỉnh Lâu sẽ không mở ra.
Sắc mặt Điền Hoán Chương đại biến, ông ta cũng không nắm được tình hình lúc này: "Bên Phụ Bật Lâu rốt cuộc đang làm cái gì thế? Hắn muốn hủy bí cảnh Thất Tinh Lâu lần này sao?"
Không phải Điền Hoán Chương nhân từ thiện niệm, mà là một khi Thất Tỉnh Lâu lần này bởi vì hành vi của Điều gia mà xảy ra vấn đề gì đó, Điền gia đứng mũi chịu sào, chắc chắn sẽ phải trả cái giá cực kỳ nặng nề!
Nên biết lần này tham gia bí cảnh Thất Tỉnh Lâu là gồm có ai?
Cửu hoàng tử của Đại Tề, người có sức cạnh tranh cho ngôi vị thái tử của Đại Tề.
Thiên kiêu của Lôi gia, được Lôi lão gia xem là hi vọng của gia tộc, Lôi Chiêm Càn.
Trưởng nữ Lý Phượng Nghiêu của Thạch Môn Lý thị, người nắm giữ danh cung Sương Sát.
Còn có cả Phương Sùng, chấp sự nhất đẳng của Tứ Hải thương minh.
Bằng hữu của công tử đích mạch thế gia Trọng Huyền Thắng, hậu duệ ưu tú của Nam Dao Liêm thị... những người này đều có mặt ở đây.
Điền gia gánh không nổi hậu quả lần này, chí ít cho đến bây giờ, thì Điền gia không thể gánh vác được hậu quả như thế.
"Đi hỏi thử trong phủ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, hắn lại phát điên cái gì thế!" Điền Hoán Chương hoàn toàn mất kiểm soát, tức giận quát lên.
Chính ngay lúc này, trong Phụ Bật Lâu.
Điền An Bình mình trần chân đất ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trời đêm bên ngoài Thất Tinh Cốc không đen tối như bên trong sơn cốc. Trên bầu trời cũng không phải chỉ có Bắc Đẩu Thất Tinh.
Đương nhiên, từ cái "miệng giếng" nhỏ hẹp Phụ Bật Lâu này muốn nhìn thấy sao cũng chẳng được nhiều, thậm chí có thể nói là rất hiếm.
Tia sáng được tách ra từ tỉnh lực ngưng tụ khổng lồ của Thất Tinh Lâu đang bắn thẳng về đây.
Trông giống như một mũi tên, trực tiếp "đâm xuyên" qua cái vật tròn trên đỉnh Phụ Bật Lâu.
Rồi lại dừng lại ở đó.
"Ánh sáng" làm sao có thể dừng lại được?
Sự việc ngoài sức tưởng tượng này đã xảy ra một cách chân thật.
Luồng sáng đó không còn tiếp tục kéo dài đến phía trước, như thể xuyên qua vật tròn kia mới là mục đích thật sự của nó.
Đi một đường xa lại quay về, nó đã đến được điểm cuối cùng rồi.
"Giống như tim ta bị đâm xuyên qua vậy" Điền An Bình đặt tay siết chặt lồng ngực, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Dường như y đang cảm thấy rất đau khổ, chân mày nhíu chặt vào nhau, vẻ mặt cũng rất khổ sở.
Nhưng đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn lên bầu trời, chẳng hề chớp mắt.
Đáp án của mọi vấn đề trên thế gian này, đều ẩn chứa trên bầu trời đó.
Thứ y suy nghĩ, thứ y tìm kiếm.
Thế là y cười.
Điền An Bình tiện tay nhặt một chiếc áo từ dưới đất, khoác lên trên người, những vết bầm tím, vết thương chằng chịt kia đều bị che lấp đi, giống như chưa từng tồn tại.
Y đứng dậy, ngẩng đầu lên nhìn trời.
"Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy.
Trên gương mặt y có một nét vui tươi đơn thuần như trẻ nhỏ.
"Thật tuyệt vời, quá tuyệt vời.." Y cảm khái.
Lúc này sự huyên náo bên ngoài cũng đang truyền tới.
"Điền An Bình, ngươi có biết ngươi đang làm gì không?"
"Ngay thời khắc mấu chốt này mà ngươi phát điên cái gì vậy hả?"
"Ngươi muốn hủy hoại Điền gia sao?"
"Hoán Chương thúc của ngươi sắp phát điên trong Thất Tỉnh Cốc rồi kìa!
Ngươi muốn làm gì!"
Đủ loại... đủ kiểu lời trách mắng, oán hận.... Cùng lo sợ.
Những người này, thế giới này, đúng là rất ồn ào.
Điền An Bình không thích ồn ào.
Trong Phụ Bật Lâu.
Y đứng thẳng người, nụ cười ngưng trệ, biểu cảm trở nên bình thản.
Đôi môi mỏng khẽ hé mở, giọng nói truyền ra ngoài lầu gác.
"Nói với Điển Hoán Chương, còn ồn ào nữa, ta sẽ giết hắn"
Bỗng chốc trở nên im lặng.
Những người bên ngoài lầu hiển nhiên là không hài lòng, nhưng cũng chẳng ai biểu hiện sự bất mãn đó ra bên ngoài cả.
Tiếng bước chân rời đi, tiếng gió rít, còn có những tiếng thảo luận "làm sao đây" trầm nhỏ nhưng gấp gáp lo lắng.
"Suy nghĩ tầm thường"
Điền An Bình giật giật khóe miệng.
Hiển nhiên là không định giải thích thêm chuyện này.
Y ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt dần dần khép lại.
Khoảnh khắc lúc y nhắm mắt lại.
Tia sáng vụt ngang qua kia cũng đồng thời lụi tắt.
"Tia sáng" lụi tàn, còn nhanh hơn cả lúc nó vừa xảy ra.
Cảnh tượng kỳ dị "một tiễn xuyên tim" trên đỉnh Phụ Bật Lâu thoáng chốc biến mất.
Điền An Bình nhắm mắt lại, tâm trí lúc này đã phiêu diêu vào một nơi thần bí rồi.
Nơi này, lúc đầu, vốn từ chối y.
Y chưa từng thật sự được nhìn thấy nó.
Nhưng y vẫn tìm được nơi này Hơn nữa, còn phá cửa xông vào.
Bên ngoài Phụ Bật Lâu.
"Được cứu rồi!"
"Hồi phục rồi..."
"Cuối cùng cũng có thể an tâm"
Những âm thanh như thế cứ vang lên ngắt quãng.
Tiếng hô hấp, tiếng thở dài, cùng những lời than trách cực nhỏ...
Phụ Bật Lâu vẫn yên tĩnh tồn tại giữa những ồn ào đó.
Bên trong và bên ngoài, là hai thế giới khác nhau.
Được ngăn cách bởi một bức tường, giống như rãnh trời.