Tâm trí của Điền An Bình hiện ra một dải ngân hà chói lọi, phía trước và phía sau y là những bệ đá cổ sặc sỡ qua lại không ngớt.
Dù chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng Điền An Bình vẫn bắt chộp được những thông tin cực nhỏ.
Trong trận chiến.
Có những người đang chiến đấu trên những bệ đá đó.
Mỗi ngôi sao trong dải tỉnh hà rực rỡ đó đều vận hành theo một quỹ đạo cực kỳ huyền diệu. Những thứ có thể nhìn thấy được, đều ẩn chứa một thông điệp phức tạp và phong phú.
Một số quy tắc, một số yếu tố nào đó. Nối liền giữa hư ảo và hiện thực, giữa hiện thế với nơi này.
Thiên hà vũ trũ biến đổi, vạn vật phát triển... mọi thứ tồn tại vĩnh hằng hay là diệt vong.
Một trí tưởng tượng tuyệt vời biết bao, một công trình phức tạp biết bao!
Thú vị, quá thú vị.
Vượt xa tầm với của những thứ tầm thường đó, nơi này chính là Thái Hư Huyễn Cảnh sao?
Thảo nào đã từng dẫn đến một sự náo động lớn như vậy.
Điền An Bình lưu luyến nán lại.
Cho đến bây giờ, y vẫn luôn cảm thấy hiếu kỳ về nơi này.
Là một trong những gia tộc đẳng cấp của Tề quốc, Đại Trạch Điền thị lại không biết gì về Thái Hư Huyễn Cảnh.
Trên thực tế, những thế lực đẳng cấp hiện thế chưa hẳn đều có thể hiểu rõ tường tận về Thái Hư Huyễn Cảnh, nhưng ít ra cũng biết được sự tồn tại của nó.
Cũng giống như trận Tề Dương đại chiến ban đầu, Thái Hư Huyễn Cảnh trực tiếp bị che lấp, hoặc là nói Thái Hư Huyễn Cảnh cố ý muốn tránh né hành động quân sự của Tề quốc, để tránh bị nhắm đến. Nói chung, lúc đó Khương Vọng không thể kết nối được với Thái Hư Huyễn Cảnh.
Một mặt, thế lực đẳng cấp hoàn toàn có thể che giấu Thái Hư Huyền Cảnh, mặt khác, một quốc gia hùng mạnh như Tề quốc, không có bất cứ thế lực nào có thể lan tỏa sức ảnh hưởng của mình đến mức này nếu như không được sự đồng ý của tòa án Tề quốc. Phạm vi lan tỏa của Thái Hư Huyền Cảnh cũng không ngoại lệ.
Trừ phi bọn họ muốn chiến tranh.
Danh sách giới hạn của Thái Hư Huyền Cảnh được mở ngẫu nhiên, cũng không có phân bố số lượng xác định. Đương nhiên, tính công bằng của cái gọi là "mở ngẫu nhiên" này tất nhiên cũng phải được giám sát.
Công bằng tuyệt đối, là tiền để để Thái Hư Huyền Cảnh có được tiền đồ rộng mở.
Nhưng xui xẻo chính là, Điển An Bình không có được danh sách giới hạn đó.
Đến nay Thái Hư Huyền Cảnh vẫn chỉ mở ra trong phạm vi nhỏ, nên người không có trong danh sách chiếm tuyệt đại đa số.
Không có danh sách giới hạn, không có Nguyệt Thược, thì không thể tham dự Thái Hư Huyễn Cảnh.
Đây vốn chẳng có gì phải than trách cả, bởi vì nó chính là sự thật. Hơn nữa trên thế giới này, đa phần người ta thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của Thái Hư Huyễn Cảnh.
Kẻ không biết không chỉ không sợ, mà cũng chẳng có gì cả. Đến những cảm xúc ghen tỵ này kia cũng chỉ là nước không nguồn, không thể phát triển.
Nhưng sau đêm nay, tình hình đã thay đổi, luật chơi bị thách thức... thậm chí bị lật đổ.
Điền An Bình tự mình quan sát dao động của Thái Hư Huyền Cảnh, phá giải quỹ đạo vận hành của Thái âm tỉnh lực.
Đồng thời nhân cơ hội Thất Tỉnh Lâu mở ra, Thất Tỉnh chỉ lực lớn mạnh còn Thái âm tỉnh lực thì bị áp chế. Lấy ra một đoạn tinh lực dồi dào để sử dụng, trực tiếp đâm xuyên qua Thái Hư Huyễn Cảnh, tiến vào bên trong!
Lang thang trong dải ngân hà rực rỡ, trên gương mặt Điền An Bình lại nở một nụ cười hạnh phúc.
Đài Luận Kiếm là "cây cầu" bắc qua dải ngân hà và kết nối với các nơi trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Y tự mình băng qua ngân hà, mỗi giờ mỗi khắc đều tự mình tiêu hao quá nhiều, không thể duy trì quá lâu.
Nhưng y nhìn ngang nhìn dọc, vô cùng thong thả, cũng chẳng có cảm giác thời gian có hạn mà gấp gáp.
Cảm giác ung dung tự tại giống như được trở về nhà của chính mình, chứ không phải lạc vào một chốn xa lạ.
Ánh mắt lướt qua vô vàn màu sắc rực rỡ, rong chơi trong dải ngân hà lộng lẫy, cảm nhận hơi thở của nơi thần bí này, để những thứ vội vàng thoáng qua in dấu vào trong tim.
Điền An Bình mỉm cười: "Ngày mai gặp lại"
Sau đó thân ảnh hóa thành một điểm sáng rồi biến mất.
Ngân hà rực rỡ tiếp tục dâng trào.
Đài Luận Kiếm vẫn còn văng vẳng tiếng hò hét, dường như sự xuất hiện đột ngột của bóng người đó chưa từng xảy ra trong tinh hà này vậy.
Nhưng Điền An Bình y ---- dù sao cũng đã từng xuất hiện.
Nếu nói tu giả có được Nguyệt Thược là lời mời để viếng thăm Thái Hư Huyền Cảnh, như thế Điền An Bình chính là người đạp cửa bước vào.
Những không thể lần nào y cũng đạp cửa vào được, bởi vì Thất Tỉnh Lâu không phải lần nào cũng mở ra, không phải lần nào cũng dồi dào tỉnh lực để y điều động, hơn nữa sử dụng phương pháp giống nhau chưa chắc có thể tiếp tục thành công ở Thái Hư Huyễn Cảnh này.
Đây không coi là "lỗ hổng" của "lỗ hỏng" tất nhiên sẽ được "bổ cứu" Đây là việc mà bản thân quy tắc cho phép, hơn nữa nhất định sẽ tiếp diễn.
Nhưng đối với Điền An Bình, chỉ cần y tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh, sẽ càng hiểu rõ nhiều hơn về các quy luật vận hành, cho nên cái gọi là Nguyệt Thược không còn là vấn đề nữa.
Lần sau, y sẽ mang theo chìa khóa, nghênh ngang bước vào.
Cùng lúc này, ở một nơi thần bí nào đó.
Một giọng nói nghiêm túc vang lên, hỏi: "Có cần can thiệp không?"
Một giọng nói cao ngạo khác đáp: "Vốn chỉ là danh sách giới hạn được tạo ngẫu nhiên, hắn có thể vào được là bản lĩnh của hắn"
Giọng nói nghiêm túc có vẻ rất bất mãn: "Nhà của chúng ta, chủ nhân có thể vào, khách khứa có thể vào, trộm cắp đạo tặc sao lại được vào?"
"Bất luận là trộm cắp hay cường đạo, là chủ nhân hay là khách, là ta hay là ngươi, đối với trời đất này mà nói, có ai không phải là khách qua đường?
Người đến người đi, trời đất nào có để tâm"
Giọng nói của cao ngạo cảnh cáo: "Nhất định phải tuân thủ quy tắc của Thái Hư Huyễn Cảnh, chúng ta không có quyền can thiệp vào. Khi ngươi nảy sinh ý muốn can thiệp, chúng ta sẽ bắt đầu gặp nguy hiểm. Khi ngươi đổi thành hành động, thì chúng ta sẽ đối diện với diệt vong."
Keng.
Có tiếng chuông ngân dài ngoài trời.