Nhưng trong Thất Tinh Cốc.
Tỉnh lực đột nhiên bị chặn đứng lại tiếp tục dâng trào trở lại, dường như có một dải tỉnh sa, đang lướt xuống bên ngoài Thất Tỉnh Lâu.
Rơi rả rích, như mộng như ảo.
Thất Tinh Lâu ổn định lại, vẻ bề ngoài quá ư là hư ảo kia cũng dần trở nên chân thực.
Tại một lúc nào đó.
Thất Tính Lâu biến mất trong nháy mắt, "Ngọc Thược" khảm trên bầu trời cũng biến mất.
Bầu trời đêm ở đây tối đen như mực, chẳng thấy một chút ánh sao.
Cuối cùng Điền Hoán Chương cũng được thả lỏng, thậm chí hắn ta còn tìm một cái ghế nằm, cảm thấy mệt mỏi cả người mà nằm xuống.
Mang theo cảm giác mới vừa thoát khỏi cái chết, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Thất Tinh Lâu biến mất.
Chờ đợi nó trở lại.
Đây là một thế giới trong rừng, dường như vô cùng vô tận.
Bước lên những đám lá mục nát dày cộp, có cảm giác nhẹ bẫng phiêu phiêu.
Như đã thấy, đâu đâu cũng là những cây đại thụ cao to hơn trăm trượng, vươn xa tít tắp, như đang chống đỡ cả bầu trời.
Lại giống những chiếc ô xòe rộng, che phủ bầu trời.
Nhưng ánh sáng vẫn ngoan cường chiếu xuyên qua những khẽ lá, để nơi này không phải rơi vào màn đêm.
Khung cảnh u tối, nhưng cuối cùng cũng có ánh sáng.
Khương Vọng đã từng lăn lộn bôn ba từ Vân quốc đến Tề quốc, từng thấy một cái cây đại thụ cao bảy trăm trượng, được người dân ở địa phương xem là thần thánh mà cung phụng.
Nhưng nơi này, dường như cũng không phải là hiếm thấy.
Sau khi tiến vào cái gọi là bí cảnh Thất Tinh Lâu, vốn không xuất hiện ở một tầng của một tòa lầu nào đó, mà là xuất hiện ở trong một thế giới rộng lớn nào đó. Về điểm này, Khương Vọng sớm đã biết được từ trong tài liệu.
Tư liệu của Tứ Hải thương minh và Lý Phượng Nghiêu dựa trên thông tin tình báo cầu hầu phủ Thôi thành, đã là một phần tư liệu khá đầy đủ rồi.
Chỉ có điều thế giới bí cảnh Thất Tinh Lâu mỗi lần đều khá khác nhau, thông thường đều không thể áp dụng trực tiếp những kinh nghiệm vốn có trước đây.
Lý Phượng Nghiêu còn trực tiếp chú thích dòng chữ "chỉ để tham khảo"
Chọn những cái thích hợp mà dùng, nếu coi tư liệu này như một giáo lý, thì chỉ có con đường chết.
Tuy đã nắm chắc một số thông tin nhất định mới bước vào đây, nhưng thái độ của Khương Vọng cũng chẳng khác gì so với lần đầu tiên bước vào bí cảnh Thiên Phủ.
Cẩn thận để không phải xảy ra sai lầm lớn.
Từ khi tiến vào nơi này, Khương Vọng chưa gặp bất cứ tu giả nào khác.
Đi một mình trong khu rừng âm u, ngoài tiếng bước chân đạp trên lá khô, chỉ có tiếng gió đập vào lá tạo thành tiếng kêu xào xạc.
Vốn không lãng mạn nhàn nhã, trong rừng cây rộng lớn, ngược lại chỉ có cảm giác âm u khiến người ta sởn tóc gáy.
Từ "âm u" vốn chính là miêu tả cảm giác u ám khi ở trong rừng rậm.
Đi được một khoảng thời gian khoảng nửa nén hương, thế giới chỉ có những âm thanh đơn điệu cuối cùng cũng biến đổi.
Khương Vọng nghe được âm thanh thứ ba, từ một nơi cực xa đột nhiên vọng lại, một tiếng thét cực kỳ quái dị.
Khiến người ta sợ hãi!
Âm thanh này rất khó để hình dung, lạnh lẽo, sắc bén, là âm thanh mả trước giờ Khương Vọng chưa từng nghe qua, hơn nữa còn mang đến cho người ta một cảm giác kinh sợ khó tả!
Là hung thú? Yêu thú? Hay là một con quái vật mà hắn chưa biết đến?
Khương Vọng chăm chú lắng nghe, nhưng âm thanh đó đã biến mất.
Dù vậy trong lòng Khương Vọng đã bắt đầu cảnh giác.
Không thể cứ lơ ngơ mà đi tiếp được.
Khương Vọng trở tay bóp tắt bạch quang trong lòng bàn tay.
Đây là Bảo Quang Quyết, một bí thuật có thể phát hiện ra bảo vật.
Nhưng hiển nhiên nó không thu hoạch được gì trong khoảng thời gian này.
Lúc ở trấn Thanh Dương, trước khi chết Hồ Thiếu Mạnh đã đưa cho hắn môn bí thuật này, đổi lại Khương Vọng phải giúp hắn ta hoàn thành lần trả thù cuối cùng kia.
Nhưng trên thực tế cơ hội để dùng đến loại bí thuật này rất ít. Lâm Tri chỗ nào cũng có bảo vật nhưng chỉ tiếc là đều đã có chủ, dù Bảo Quang Quyết có cảm ứng được đi nữa thì có ích gì?
Tuy nhiên, mục đích duy nhất của chuyến đi bí cảnh Thất Tỉnh Lâu này là để lấy bảo vật tăng thọ, bù đắp sự tiếc nuối của bản thân.
Thế nên trước khi bước vào bí cảnh, Khương Vọng đã sử dụng hết toàn bộ Công tích lũy vào Bảo Quang Quyết, định sẽ thúc đẩy nó thăng cấp, nhưng có lẽ vì loại bí thuật này hao tốn quá nhiều Công hoặc là do Bảo Quang Quyết quá đặc biệt nên Công góp nhặt được đã tiêu hao hết mà Bảo Quang Quyết lại chẳng có chút thay đổi nào.
Đương nhiên, vì mới sử dụng sạch Công trước đó không lâu nên thời gian này số Công hắn tích lũy được cũng không quá nhiều.
Không biết rốt cuộc Lâm Hải này rộng cỡ nào nữa.
Hắn đặt tay lên cây đại thụ bên cạnh, trên da truyền đến cảm giác thô ráp.
Theo lý mà nói một cây đại thụ lớn như vậy, bản thân nó chính là một thế giới nhỏ với hệ thống riêng, có lẽ có không ít những sinh mệnh gắn bó với cây này.
Thế nhưng ngay cả một con bọ Khương Vọng cũng chẳng tìm ra được.
Nếu như nơi này không có sinh linh nào tồn tại vậy tiếng hét kỳ quái lúc nãy rõ là quái lạ.
Nhưng nếu như nơi này tràn đầy sức sống thì tại sao Khương Vọng lại chỉ nhìn thấy những cây đại thụ này thôi.
Mọi thứ quá trái ngược với "lẽ thường" khiến kinh nghiệm sống trong quá khứ của Khương Vọng bị lật đổ.
Hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi tung người, cẩn thận bay lên trên ngọn cây Õ một nơi xa lạ tùy tiện bay lên trên không là một hành động mạo hiểm, nhưng so với việc ở trong rừng cây đi lung tung không một chút manh mối thì thà mạo hiểm vẫn hơn.
Một cây đại thụ cao mấy trăm trượng là khái niệm thế nào?
Con người so với cây còn không rõ bằng một con kiến đối với người - Đây cũng là một trong những lý do Khương Vọng muốn mạo hiểm..
Mỗi khi bay được một đoạn Khương Vọng đều cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh, sau đó mới bay đi tiếp.
Dù cho từ đầu đến giờ cây yên gió lặng, không hề có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Nhưng hắn vẫn luôn bảo trì tâm thái kiêng dè với mọi nguy hiểm, cẩn thận với những điều chưa biết.
Phía trước cuối cùng cũng có ánh sáng, tầm nhìn bỗng chốc tỏa rộng ra.
Khương Vọng bay đến ngọn cây không cũng không vội thăm dò mà đứng bên trên chạc cây, ẩn mình giữa những tán lá.
Ổ chỗ này gió thổi rất lớn.
Ngọn cây khẽ lay động khiến cho người ta cảm giác như cây đại thụ này đang lung lay sắp đổ.
Chẳng phát hiện ra chuyện gì khác thường, ở đầu ngọn cây này vô cùng bình yên.
Cứ như thể tiếng gầm kỳ quái hắn nghe trước đó chỉ là ảo giác.
Cây đại thụ mà Khương Vọng chọn không phải là cây cao nhất. Nhưng đứng trên ngọn cây có thể nhìn ra phía xa - so với lúc đứng ở dưới đất chẳng có khác biệt gì, khắp nơi chỉ toàn là một rừng cây trải dài vô tận.