Khương Vọng tựa như một người không có chuẩn bị đồ che mưa đột nhiên gặp phải một trận mưa xối xả giữa một nơi hoàn toàn không có gì che chắn.
Dường như chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc ướt sũng cả người và sau đó nhiễm bệnh.
Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, mọi thứ cứ như mãi mãi không có hồi kết.
Dưới sự tấn công không ngừng chấn động, miệng hổ sớm đã rỉ máu tươi.
Tay dường như không còn là của mình nữa, hoàn toàn dựa theo bản năng mà khua kiếm.
Có Trường Tương Tư, dường như cũng âm ỉ thét gào.
Trường Tương Tư là kiếm khí, không phải là một cái khiên. Nó có thể dễ dàng cắt đôi một thỏi vàng khối ngọc, nhưng nếu xét về việc chịu lực, đó không phải là điểm mạnh của nó.
Người cùng kiếm dường như đều đã đạt đến giới hạn chịu đựng Thế nhưng.
Khi vòng kiếm thu nhỏ đến còn một tấc, lại không hề tiếp tục thu nhỏ thêm một li một tí nào nữa.
Dù cho đàn rắn nhánh cây khô có tấn công dai dẳng như thế nào, thì một li đó vẫn cứ tựa như rãnh trời, không thể vượt qua.
Bởi vì Khương Vọng rất rõ, nếu như thu nhỏ thêm một li nữa thì coi như đã gửi gắm tính mạng của hắn vào vận may.
Mà trước giờ Khương Vọng không phải là một người tin vào may rủi.
Việc gì cũng nhờ vào chân tay chứ không trông chờ vận mệnh.
Không dựa dẫm vào bất cứ điều gì ngoài chính mình!
Âm thanh bỗng im bặt!
Đàn rắn nhánh cây khô như "mưa tên" trong phút chốc ngừng lại.
Tiếp đó là tiếng sột soạt vang lên, sau khi chừa lại một lượng lớn xác rắn, bầy rắn nhánh cây khô còn sót lại nhao nhao bò đi xa.
Ở chỗ cũ chỉ còn sót lại một vòng kiếm màu trắng bạc.
Kiếm viên đến một thước, kiếm viên dừng một thước.
Kiếm viên dường như ngưng lại thành thực thể, Khương Vọng đã rơi vào lãng quên giữa ta và vật.
Một đường kiếm vẽ thành vòng tròn, kiếm tới, đến mưa gió cũng không làm gì được.
Tất cả những áp lực mà kiếm viên đang chống đỡ bỗng nhiên không còn nữa, nhưng hắn vẫn dựa vào quán tính bản năng của mình tiếp tục kiếm viên ấy.
Sau đó, đột nhiên tỉnh táo lại.
Cảm kiếm bất động.
Xung quanh xác rắn tích tụ như núi, mà hắn thì đang đứng ở giữa chỗ "đất trũng" duy nhất.
Mệt mỏi, đau đớn, đủ loại mùi vị xung đột dữ dội vào lúc này.
Mà một thước kiếm tròn ngưng tụ đến cực điểm cũng đã trở thành kiếm thức phòng ngự mạnh nhất của hắn ở giai đoạn này.
Nhưng, cuối cùng cũng phòng thủ được rồi!
Khương Vọng còn chưa kịp thả lỏng một giây nào thì bỗng nhiên!
Sột soạt sột soạt, sột soạt sột soạt.
Một đám Rắn nhánh cây khô vừa mới bơi đi, cuối cùng lại bơi ngược trở lại một lần nữa.
Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt.
(Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt: Đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.)
Đám Rắn nhánh cây khô này lại có thể biết đường tránh mũi nhọn, sau đó mới kéo nhau quay trở lại!
Điều này còn đáng sợ hơn chất độc mà chúng khiến Thôn Độc Hoa khô héo trong nháy mắt.
Bởi vì chuyện này đã cho thấy rõ đám Rắn nhánh cây khô này thực sự có trí tuệ.
Hoặc nói cách khác, đám Rắn nhánh cây khô này đã bị một loại trí tuệ tổn tại nào đó điều khiển.
Chuyện thân hãm vòng vây của rắn lúc trước không phải là chuyện ngẫu nhiên, mà là cái bẫy do đám Rắn nhánh cây khô này bảy ra!
Cái mà Khương Vọng phải đối mặt, không chỉ đơn thuần là độc thú hung ác không có suy nghĩ chỉ có bản năng.
Sau khi đám Rắn nhánh cây khô bơi tới, chúng không hề dừng lại một chút nào mà ào ào bắn thân lên, giống như mưa mũi tên bắn đến một lần nữa.
Rơi vào giữa vòng vây của đám Rắn nhánh cây khô một lần nữa, nhưng Khương Vọng lại không tạo vòng kiếm, mà lập tức thu kiếm vào vỏ, mười ngón tay như xuyên hoa, bấm niệm.
Tay của hắn.
Tay trái vẫn còn nguyên vẹn nhưng eo bàn tay phải đã lẫn lộn máu thịt, Mỗi một động tác, Đều đau thấu tâm can.
Nhưng ngoài nhíu mày ra, Khương Vọng không còn bất kỳ biểu cảm nào khác, động tác của tay cũng không có chút biến dạng.
Có những người động một chút là khóc cha gọi mẹ, là bởi vì họ có cha để khóc lóc kể lể, cũng có mẹ để kêu hô cầu cứu.
Hắn cũng sợ đau, nhưng hắn đã hiểu rõ từ rất lâu, có kêu đau cũng vô dụng.
Chỉ có chiến thắng nó!
Đám Rắn nhánh cây khô lít nhít đồng loạt nhào vào người Khương Vọng.
Chíp chíp, chíp chíp!
Keng keng, keng keng, vù vù, ầm ầm...
Diễm Tước càng đông càng nhanh lấy Khương Vọng làm trung tâm đột nhiên nổ tung!
Bát âm đồng loạt kêu lên, Diễm Tước liên tục bạo nổ.
Một đạo thuật vừa qua đi, phạm vi năm mươi bước xung quanh Khương Vọng đã hoàn toàn trống không trong nháy mắt!
Chính xác hơn là tất cả cành khô lá khô cùng với Rắn nhánh cây khô đều không còn nữa. Nhưng mấy cây đại thụ cũng bị ảnh hưởng kia lại không có chút hao tổn gì. Lúc đầu Khương Vọng không chọn Bát âm Diễm Tước cũng có một phần là vì nguyên nhân này. Ở trong Sâm Hải. Nếu sử dụng đạo thuật hệ Hỏa có uy lực quá mạnh mẽ, thì sẽ khó tránh khỏi việc xảy ra hậu quả không lường trước.
Nhưng thực tế đã chứng minh, do một giới hạn đặc thù nào đó nên việc hắn cho nổ Diễm Tước sẽ chẳng hề ảnh hưởng tới mấy cái cây đại thụ này, ngay cả một vết cháy sém cũng không có chứ đừng nói đến việc gây ra hỏa hoạn.
Mà đám Rắn nhánh cây khô trong phạm vỉ năm mươi bước lại thưa thớt hơn rất nhiều.
Có nhiều con Rắn nhánh cây khô bơi qua bơi lại ở ngoài phạm vi năm mươi bước, nhưng dường như chúng nó cũng đang do dự, không biết tiếp theo nên đối phó như thế nào.
Nhưng Khương Vọng thì không hề do dự.
Ầm ầm ầm âm ẩm...
Hắn đã nắm chắc thời cơ, dùng Diễm Lưu Tinh xuyên qua kẽ hở để nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Hai trăm bước, năm trăm bước, một dặm, ba dặm, năm dặm...
Khương Vọng bay như tên bắn về hướng bắc, mãi cho đến khi thực sự cảm nhận được đạo nguyên đã bắt đầu cung cấp khó khăn mới hạ người xuống.
Diễm Lưu Tỉnh không phải độn thuật có thể đi được đường xa, nếu duy trì tốc độ di chuyển cao như vậy thì giới hạn cao nhất hiện tại cũng chỉ khoảng năm mươi dặm mà thôi. Và hắn bắt buộc phải duy trì được đạo nguyên dự trữ đủ để chống đỡ trong trận chiến bất cứ lúc nào.
Sở dĩ hắn dứt khoát rời khỏi như vậy một phần là vì lo lắng tiếng vang mà Bát âm Diễm Tước tạo ra sẽ dẫn đến nguy hiểm nào đó, một phần khác là vì đám Rắn nhánh cây khô đó.
Sau lưng đám Rắn nhánh cây khô này đương nhiên có một trí tuệ tổn tại, hoặc chính là Xà Vương. Nhưng Khương Vọng không dám chắc có thể bắt được nó.
So với đám Rắn nhánh cây khô trời sinh có năng lực ẩn nấp mạnh mẽ này thì Xà Vương chỉ có thể nấp càng kỹ hơn, hơn nữa nó còn có trí tuệ, vậy thì càng không thể ngu dốt để lộ ra sự khác biệt giữa nó với những con Rắn nhánh cây khô khác.
Khương Vọng hoàn toàn không cần phải phí công dây dưa với một đám Rắn nhánh cây khô ở thế giới Ngọc Hành xa lạ này, hơn nữa đối phương còn nguy hiểm như vậy, vậy nên trước khi nắm chắc phần thắng thì chạy là thượng sách.