"Đến từ nơi nào thì về lại nơi đó. Đừng để ta phải cảnh cáo ngươi lần thứ hai"
Nghĩ đến đám Rắn nhánh cây khô vừa thoát khỏi, Khương Vọng vẫn còn khiếp sợ trong lòng: "Nơi ta xuất phát rất nguy hiểm"
Thanh Cửu Diệp nâng cung, thái độ thù địch đã rất rõ ràng: "Ngươi từ đâu tới đây?"
Lân này Khương Vọng không trả lời ngay mà lại tỏ vẻ bất ngờ nhìn qua Thanh Thất Thụ: "Sao ngươi còn chưa chạy?"
Tuy hắn không hề cho rằng mình không phải đối thủ của Thanh Cửu Diệp, nhưng hiện tại hai người này rõ ràng đang đối dịch lẫn nhau, vậy thì y không có lý do gì để không lôi kéo người khác giúp đỡ, thật sự phải đánh nhau, lấy nhiều đánh ít mới là cách tốt nhất.
Nhưng...
"Câu hỏi của Cửu Diệp, tốt nhất là ngươi nên thành thật trả lời!" Thanh Thất Thụ lại hung dữ nói một cách nghiêm túc.
Nhưng vẻ nghiêm túc này cũng chỉ giữ được một giây, sau đó y lại lập tức đau đến nhe răng trợn mắt.
Khương Vọng hoàn toàn kinh ngạc.
Hắn bắn nát đầu gối của ngươi nha, nhìn đã thấy đau rồi, vậy mà ngươi còn bênh vực hắn như vậy?
Các ngươi như này là kiểu tình cảm gì thế?
Ngược luyến tình thâm?
Hắn còn có ý định chọc cái tên tên là Thanh Thất Thụ này một kiếm thử xem có phải càng ra sức làm tổn thương y, y càng nghe theo hay không.
Nhưng Thanh Cửu Diệp đã kéo căng dây, hiển nhiên là không trả lời thì sẽ bị y tấn công. Hơn nữa nhìn điệu bộ này, rất có thể hắn sẽ phải đối mặt với sự vây đánh của hai người bọn họ.
Người xưa đã có câu, xuất môn bên ngoài, dĩ hòa vi quý... Hừi Khương Vọng không muốn gây thù chuốc oán với bọn họ là bởi vì, sau lưng hai người này rõ ràng có một tộc người gì đó tồn tại, mà rõ ràng tộc người này là một thế lực mạnh mẽ trong thế giới mà Ngọc Hành Tỉnh chiếu sáng này.
Nếu giết hai người này, rất có thể sẽ rước lấy rắc rối, nếu không thể tranh chấp nổi, thì tốt nhất là không nên tranh chấp.
Vì vậy Khương Vọng lễ độ mỉm cười, đồng thời chỉ về hướng vừa đi tới: "Ta tới từ bên kia"
Thanh Cửu Diệp nhíu mày, hai phiến lá Bích Thúy dính trên lông mày của y cũng khẽ run theo cái nhíu mày đó, nhìn qua rất có cảm giác thích thú, cũng không biết là phong cách trang điểm gì.
"Vùng đất Nặc Xà?"
Y có chút nghi ngờ nhưng ngay sau đó lập tức phản ứng lại, giận tím mặt:
"Ngươi dám dùng mấy lời giả dối này lừa gạt ta!"
Tay buông ra, Mũi tên rời khỏi cung.
Vùi Dây cung ngắn run lên phát ra âm thanh the thé.
Trước khi mấy mũi tên lần lượt bắn ra, lực chú ý của Khương Vọng đều ở trên người y.
Mãi đến lúc này hắn mới chú ý đến mũi tên.
Đây là một mũi tên gỗ, một mũi tên gỗ nguyên chất, được chế tạo hoàn toàn từ gỗ, ngay cả đầu mũi tên cũng không có một chút sắt nào. Thậm chí có thể nói đó chính là một nhánh cây được vót nhọn.
Nhưng nó rất sắc bén, cực kỳ nhanh và ổn định, có một loại khí tức hung hãn đơn giản cổ xưa.
Nó đã bay đến trước mặt!
Kiếm quang lóe lên, che phủ ba thước phía trước người.
Khương Vọng lập tức xoay kiếm thành vòng tròn.
Không phải hắn không muốn trực tiếp dùng một kiếm cắt đứt mũi tên, cũng không phải hắn không nắm bắt được quỹ đạo của mũi tên này.
Mà là trong một khoảng khắc xuất kiếm, sự thận trọng trong lòng khiến hắn lựa chọn tạo một kiếm viên hoàn toàn phòng ngự.
Hắn sẽ không quên, chỉ vừa mới đây thôi, Thanh Thất Thụ dùng một tấm Thanh Mộc Thuẫn nhìn qua đã thấy lợi hại để chống đỡ, vốn dĩ chỉ cần nhìn quỹ đạo là sẽ chống đỡ được mới phải, nhưng cuối cùng mũi tên đó lại lách qua Thanh Mộc Thuẫn rồi trực tiếp xuyên thủng đầu gối của Thanh Thất Thụ.
Đối với tiễn thuật trong thế giới xa lạ này, hắn không thể sơ ý.
Keng~ Mũi tên gỗ bắn lên kiếm viên, vang lên như kim loại.
Kiếm quang tan dần, mũi tên gỗ rơi xuống đất.
Khương Vọng dự tính không sai chút nào, nơi mà mũi tên này rơi xuống quả nhiên không giống với quỹ đạo ban đầu. Tuy hắn không biết làm thế nào để có thể làm được như vậy, nhưng hắn biết được phòng ngự toàn diện rõ ràng là một cách tốt để đối phó với loại tiễn thuật này.
Sắc mặt của Thanh Cửu Diệp lộ ra vẻ khiếp sợ, quả nhiên là y thực sự không ngờ rằng Khương Vọng lại có thể ngăn cản được một mũi tên này.
"A liệt!" Thanh Thất Thụ lại còn hô lên: "Lợi hại như vậy!"
Tên này là kẻ ngốc hay sao? Rốt cuộc là y đứng về phía nào thế?
Khương Vọng phát hiện ra hắn căn bản không hiểu được cái tên gia hỏa kỳ quái tứ chỉ phát triển này, tay hắn cầm trường kiếm, gắt gao nhìn Thanh Cửa Diệp có chút bình thường hơn kia nói: "Ta không biết vùng đất Nặc Xà ngươi nói là nơi nào, nhưng ta thực sự đi từ nơi đó đến đây. Ta không hề lừa ngươi! Nếu ngươi tiếp tục tấn công ta, ta sẽ không nương tay!"
Thanh Cửu Diệp im lặng.
Có lừa y hay không không quan trọng, quan trọng là mũi tên của y đã bị ngăn cản... Mũi tên cũng đã bị ngăn cản rồi, nếu hắn thật sự lừa y thì còn có thể như thế nào nữa? Thanh Cửu Diệp y lại không phải kẻ ngốc, vất vả lắm mới thắng được Tướng Thú, chẳng lẽ giờ lại muốn xông lên vội vàng tìm đường chết hay sao?
"A liệt" Lúc này Thanh Thất Thụ lại nói: "Nếu đã có thể ngăn cản mũi tên của Cửu Diệp, vậy thì chuyện đi ngang qua vùng đất Nặc Xà cũng không phải là chuyện gì không thể, nhưng dù sao đây cũng là tiễn thuật mà đến cả bổn đại gia đây cũng nhất thời sơ suất không thể phòng ngự"
Y nhìn Thanh Cửu Diệp nói: "Cửu Diệp, có lẽ hắn không nói dối!"
Loại lý lẽ hùng hồn tự cho rằng bản thân rất mạch lạc và logic này... Rốt cuộc đến từ đâu thế?
Thanh Cửu Diệp không phải người nói chuyện không biết xấu hổ. Mũi tên của y sao có thể so với nguy hiểm khi đi ngang qua chỗ Nặc Xà chứ?
Khương Vọng có ý xoa dịu bầu không khí, chủ động giải thích nói: "Nếu "Vùng đất Nặc Xà" mà các người nói là chỉ chỗ đám rắn ẩn nấp, vậy thì ta thực sự là từ nơi đó đi đến đây. Nơi đó có rất nhiều rắn khô, rất khó phát hiện ra, ta cũng phải vất vả lắm mới chạy thoát được"
Thanh Cửu Diệp và Thanh Thất Thụ nhìn nhau, sau đó nói: "Vậy thì đó chính là Nặc Xà rồi... Chúng là sát thủ âm hiểm nhất chỗ này"
Thì ra tên của Rắn nhánh cây khô là "Nặc Xà" cái tên này cũng có thể xem như danh xứng với thực. Rắn nhánh cây khô mà ẩn nấp thì căn bản rất khó phát hiện.
"Vì vậy, bây giờ ngươi có thể bỏ cung xuống rồi chứ?" Khương Vọng cho kiếm vào vỏ trước, bày tỏ thành ý: "Ta không hề có địch ý với các ngươi"
Thanh Cửu Diệp lắc đầu: "Không được, Tướng Thú còn chưa kết thúc"
Nhưng y lại không nhìn chằm chằm Khương Vọng, mà lại lấy ra một mũi tên gỗ, quay ngược vị trí, giương cung hướng vào Thanh Thất Thụ.