Khương Vọng im lặng ngừng nói.
Người này thực sự bảo thủ một cách khó đoán.
Còn nữa, vừa mới nãy không phải hai người còn muốn liên thủ đối phó với ta sao?
Cái tộc gì đó họ Thanh này thật sự khiến người khác nhìn vào không hiểu gì cả...
"A liệt!" Thanh Thất Thụ kêu la lên: "Vừa rồi không tính, tại cái tên từ đâu tới này làm ta phân tâm, nếu không thì xạ thuật mèo ba chân của ngươi có thể bắn trúng ta sao? Làm lại lần nữa làm lại lần nữa, đợi vết thương của ta dưỡng lành rồi làm lại lần nữa!"
"Đó là chuyện của ngươi" Thanh Cửu Diệp dựng cung gọn gàng trên dây.
"Chờ chút"
Mặc dù đầu óc của Khương Vọng đang rối tung hết cả lên, nhưng vẫn kiên trì nói: "Ta muốn hỏi một chút, "Tướng Thú" này của các ngươi, là làm gì thế?
Thanh Cửu Diệp im lặng một hồi, có lẽ là đang kiêng dè sức mạnh cường bạo của Khương Vọng, trả lời: "Chúng ta quyết đấu công bằng, ta cắt đầu hắn, hoặc hắn cắt đầu ta"
Rất rõ ràng, "Tướng Thú" gì đó là tập quán của tộc người họ Thanh này.
Cái gọi là người ở đất lạ, nhập gia tùy tục...
"Không cắt có được không?" Một giọng nói vang lên.
Thanh Cửu Diệp cực kỳ tức giận, một người từ bên ngoài đến như ngươi, sao lại dám thách thức thiết luật đã kéo dài hàng trăm năm qua của thánh tộc ta? Vừa quá ngạo mạn lại quá láo xược!
Nhưng ngay sau đó y lập tức phát hiện, người hỏi vấn đề này vốn không phải là cái người cầm kiếm từ bên ngoài đến kia.
Thanh Thất Thụ nhìn y với vẻ mặt thành khẩn: "Cửu Diệp, chúng ta không cắt có được không?"
"Thanh Thất Thụ, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?" Trong giọng nói của Thanh Cửu Diệp tỏa ra một làn khí lạnh lẽo, lá xanh trên lông mày cũng theo đó mà trầm xuống.
Thanh Thất Thụ chớp chớp mở to con mắt, kéo những vết vân cây trên trán lên: "Không nhất thiết phải lấy đầu đâu, ngươi cầm xương bánh chè của ta đi đi, dù sao ngươi cũng bắn nát đến nỗi không nhìn ra hình thù rồi, lấy lệ chút thôi được không?"
Tính cách của hai người này khác hẳn nhau, dù có xuất thân cùng một tộc và ăn mặc gần giống nhau thì cũng khiến người khác nhìn vào là có thể nhìn ra được sự khác biệt. Nhưng điều khiến Khương Vọng chú ý nhất vẫn là chiếc lá xanh dán trên lông mày của Thanh Cửu Diệp và vân cây trên trán của Thanh Thất Thụ.
Hắn có thể cảm nhận được một sức mạnh thần bí ở chúng và mơ hồ cảm nhận được chúng dường như lần lượt là nguồn gốc cho năng lực siêu phàm của bọn họ.
Phương thức tu hành của tộc người họ Thanh này có vẻ không giống với hệ thống tu hành đang lưu hành trong thế giới này. Đương nhiên là có thật sự khác biệt hay không, khác biệt ở chỗ nào thì còn cần quan sát thêm nữa.
Đứng trước phương án thay thế của Thanh Thất Thụ, câu trả lời của Thanh Cửu Diệp cũng được quyết định rất nhanh —— Y trực tiếp buông dây bắn tên.
Mũi tên như một vệt sáng.
Khương Vọng nheo mắt, đồng tử của hắn không khỏi mở to ra.
Một mũi tên này cũng giống như trước đó, nhìn vào quỹ đạo thì điểm rơi của nó rõ ràng là cổ họng của Thanh Thất Thụ, còn Thanh Thất Thụ cũng chính xác nhịn đau mà lăn lộn tránh đi trong nháy mắt, nhưng cuối cùng thì mũi tên đó vẫn cứ đâm vào tim của Thanh Thất Thụ một cách chính xác!
Mũi tên của Thanh Cửu Diệp quả thực là gần như không có cách nào phá giải, nhưng trước đó kiếm viên đã chứng minh được không phải không có cách nào công phá, và chuyện thực sự khiến Khương Vọng cảm thấy căng thẳng và không thể tin nổi đó là —— Thanh Thất Thụ đã bị xuyên thủng tim rồi, vậy mà vẫn còn sống!
Ở chỗ lông ngực của y xuất hiện một cái lỗ, từ đầu bên này còn có thể nhìn xuyên sang đầu bên kia, máu tươi phun trào... Ấy vậy mà Thanh Thất Thụ vẫn còn sống!
Thậm chí y còn chầm chậm cúi đầu nhìn lồng ngực, dường như lúc này mới nhận ra tim của mình bị xuyên thủng.
"A liệt..." Y ngẩng đầu nhìn Thanh Cửu Diệp: "Đau quá!"
Thế giới Thụ Hải được Ngọc Hành Tỉnh chiếu sáng này có rất nhiều thứ vượt quá nhận thức của Khương Vọng.
Từ Nặc Xà hợp thành một thể với môi trường xung quanh, biết mai phục và có chiến thuật, cây cối không sợ lửa, đến tộc người họ Thanh có phong cách kỳ quái này nữa, thậm chí còn có hệ thống tu hành khác hẳn so với những gì Khương Vọng biết, còn có cả hiện giờ, Thanh Thất Thụ bị xuyên thủng tim rồi mà vẫn có thể có sinh khí còn dồi dào như thế...
Những thứ này không có trong tài liệu ghi chép, hoặc là tài liệu của Tứ Hải thương minh và Thạch Môn Lý thị còn chưa hoàn chỉnh, tóm lại là không khớp với bất kỳ tình huống nào trong quá khứ.
"Rất nhanh thôi sẽ không đau nữa"
Ánh mắt của Thanh Cửu Diệp có một vệt thương cảm, nhưng tay của y lại không hề có chút run rẩy nào, vẫn vững vàng và kiên quyết.
Vẻ mặt của Thanh Thất Thụ như sắp khóc đến nơi rồi, cả khuôn mặt đều nhăn thành một nhúm: "Đau thực sự đấy, Thanh Cửu Diệp!
Tuy nhìn qua thì thấy một sinh mệnh lực ngoan cường, nhưng vết thương ở đầu gối và tim vẫn khiến y cực kỳ đau đớn, Nhưng Thanh Cửu Diệp vẫn chẳng có vẻ định buông tha, tiếp tục cài tên, kéo dây.
"Chờ chút"
Khương Vọng không nhịn được lại thốt lên ngăn cản một lần nữa.
Thứ nhất hắn không biết ân oán trong quá khứ của hai người này, thứ hai hắn không rõ quy tắc tình người ở nơi này, thứ ba là, dù là Thanh Thất Thụ hay Thanh Cửu Diệp thì dường như ai cũng đang cực kỳ giữ gìn một vài loại quy tắc nào đó của tộc người bọn họ.
Thực ra Khương Vọng không định quan tâm đến việc này, tuy trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng cũng muốn đợi đến khi bọn họ kết thúc mới hỏi.
Nhưng vấn đề là...
Một hai mũi tên này của Thanh Cửu Diệp thoạt nhìn cũng không bắn chết được Thanh Thất Thụ, nhưng mà cứ tiếp tục bắn từng mũi như vậy, đơn giản chính là hành hạ y đến chết.
Hắn nhìn bọn họ cứ theo quy tắc trong tộc mà quyết định sống chết của nhau cũng thì không có vấn đề gì, nhưng trơ mắt nhìn một người hành hạ một người khác đến chết ngay trước mặt mình, Khương Vọng thực sự không thể nhìn tiếp, cũng không nỡ nhẫn tâm như vậy. Nhất là khi Thanh Thất Thụ lại không có vẻ gì là đại gian đại ác.
Thanh Cửu Diệp lạnh lùng nhìn hắn, không có chút khách khí nào: "Người ngoại lai này, nếu ngươi tiếp tục ngăn cản ta hoàn thành Tướng Thú, thì ngươi sẽ là kẻ thù vĩnh viễn của thánh tộc ta!"
"Ta không có ý định can thiệp vào quy củ của các ngươi, Ta cũng rất tôn trọng lịch sử của các ngươi. Các ngươi xem ra cũng không phải là có thù hận gì. Vậy nên ta thật lòng khuyên ngươi..."
Khương Vọng nói: "Có thể khiến hắn thống khoái luôn không?"