Vẻ mặt của Thanh Thất Thụ vốn đang giãn ra một chút, lúc này lại bắt đầu nhăn nhúm kịch liệt.
""A liệt! Người ngoại lai, ngươi cứu ta chút thì có chuyện gì sao? Một chút lòng đồng cảm cũng không có ư?" Y bắt đầu ồn ào.
Không đợi Khương Vọng trả lời, Thanh Cửu Diệp lạnh nhạt nói trước:
"Thanh Thất Thụ, thiết luật ngàn năm của thánh tộc ta, ngươi lại thật sự muốn câu kết với người ngoài mà làm trái sao? Không sợ hình phạt "Hồn Dục" sao?"
"Người ngoài?" Thanh Thất Thụ lấy tay che trái tim bị xuyên thủng, bỗng nhiên chuyển sang một vẻ mặt nghiêm túc: "Thanh Cửu Diệp, ngươi có nghĩ đến hay không, chúng ta đã không gặp "người ngoài" bao lâu rồi?"
Khương Vọng để ý, lúc này đầu gối bị bắn vỡ của y không chỉ được cầm máu mà còn đang từ từ mọc lại và phục hồi như cũ.
Đây thật sự là một năng lực khôi phục đáng sợ, chỉ là thời gian phục hồi có hơi chậm một chút... Hiện tại đã cách lúc đầu gối Thanh Thất Thụ bị bắn vỡ một lúc lâu rồi, nhưng lúc này mới bắt đầu khôi phục. Có lẽ là một loại năng lực hạn chế nào đó.
Thanh Cửu Diệp nghe vậy liền liếc qua Khương Vọng rồi nhíu mày.
Thanh Thất Thụ tiếp tục nói: "Từ sau khi... đó xuất hiện, thánh tộc đã không còn ra ngoài thăm dò nữa. Lúc đầu còn có người ngoại tộc đến, trao đổi qua lại với chúng ta. Nhưng sau đó ngày càng ít dần, đến bây giờ đã tròn mười năm chúng ta không tiếp xúc với người ngoài nữa. Nhóm tộc lão nói, nói không chừng bọn họ đã bị diệt sạch, rất có thể nhân tộc trong Sâm Hải Nguyên Giới chỉ còn lại chúng ta"
"Sao có thể bị diệt sạch chứ?" Rõ ràng Thanh Cửu Diệp không hề tin vào cách nói này, y liếc Khương Vọng nói: "Đây không phải chính là người ngoại tộc sao?"
"Hắn quả thực không phải người của thánh tộc chúng ta" Thanh Thất Thụ nhịn đau, nhếch nhếch khóe miệng nói: "Nhưng hắn cũng không giống với bất kỳ tộc nào trong Sâm Hải Nguyên Giới. Ngươi nhìn cách ăn mặc, tu hành, kiểu nói chuyện kỳ lạ của hắn mà xem. Ta đã đọc qua rất nhiều bản ghi chép, trong Sâm Hải Nguyên Giới không có bất kỳ một nhánh nhân tộc nào như thế"
"Ý ngươi là..."
"Rất có khả năng hắn chính là Long Thần sứ giả trong truyền thuyết" Thanh Thất Thụ quả quyết nói.
Thanh Cửu Diệp lại bất giác nhìn sang Khương Vọng, ánh mắt có phần soi xét.
"Ta càng nghe càng không hiểu" Thấy bọn họ không có ý động thủ nữa, Khương Vọng cũng không khỏi tuôn ra toàn bộ nghi vấn: "Cái gì Long Thần? Long Thần sứ giả là cái gì? Cái gì là thánh tộc, cái gì là ngoại tộc?"
"Ngươi trả lời câu hỏi của ta trước đã" Thanh Thất Thụ nhìn hắn nói: "Ngươi không phải người của Sâm Hải Nguyên Giới đúng không?"
Vấn đề này không có gì phải giấu diếm, hơn nữa cũng không giấu diếm được.
Thế là Khương Vọng gật đầu.
Thanh Thất Thụ lại hỏi: "Có phải ngươi bị sức mạnh nào đó dẫn đến đây, nên mới hạ xuống chỗ này?"
Chuyến đi này thực sự là bị tỉnh quang tiếp dẫn của Thất Tinh Lâu dẫn đến.
Khương Vọng gật đầu nói: "Có thể nói là như vậy, nhưng mà..."
Thanh Thất Thụ cắt ngang lời hắn: "Vậy là đúng rồi, đó chính là sức mạnh Long Thần vĩ đại của chúng ta, ngươi chính là sứ giả mà Long Thần lựa chọn!"
Những ghi chép có liên quan đến Long tộc ở hiện tại sớm nhất cũng đã phải truy ngược về thời Trung Cổ.
Xuyên suốt từ thời Cận Cổ cho đến hiện tại, rồng căn bản chỉ còn là một truyền thuyết. Trong mắt nhiều người, nó chỉ là một vật mang tính khái niệm.
Sao hiện tại lại đột nhiên xuất hiện một Long Thần gì đó, rồi bản thân lại trở thành Long Thần sứ giả không thể giải thích được rồi?
Mỗi chữ Thanh Thất Thụ nói ra Khương Vọng đều hiểu, nhưng khi ghép lại với nhau thì hoàn toàn chẳng hiểu gì cả. Hai bên không hề có cùng một tiền đề nhận thức.
"Long Thần mà ngươi nói... là chỉ?" Khương Vọng thăm dò hỏi.
Thanh Thất Thụ cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu: "Long Thần chính là Long Thần, Long Thần chính là vị thần chính nghĩa duy nhất trên thế gian, còn có thể chỉ ai chứ?"
"Về chuyện thân phận của người ngoài này, sau này ta sẽ dẫn hắn quay về thánh tộc, xin nhóm trưởng lão đoán định" Thanh Cửu Diệp có chút đấu tranh, nhưng vẫn kiên trì nói: "Mặc kệ hắn có phải sứ giải Long Thần hay không, quy tắc của Tướng Thú vẫn không thể phá hỏng được"
"Ngươi bị ngốc sao Cửu Diệp thối!" Nếu không phải đầu gối còn đang trong quá trình hồi phục, thì suýt chút nữa Thanh Thất Thụ đã nhảy dựng lên:
"Sau một ngàn năm, cuối cùng Long Thần đã thức tỉnh, còn chọn sứ giả giáng lâm xuống Sâm Hải Nguyên Giới, chúng ta còn dùng được "Tướng Thú" gì đó nữa hay sao? Yến Kiêu chết tiệt!"
Hai chữ cuối cùng vừa thốt ra, y lập tức ngậm miệng.
Sắc mặc của Thanh Cửu Diệp cũng trở nên cứng ngắc, dường như đã động chạm vào một điều cấm kỵ gì đó.
Nghe đến hiện tại, Khương Vọng cũng đã hiểu được sơ sơ.
Long Thần là cái được Thanh Thất Thụ, Thanh Cửu Diệp gọi là thần linh của tín ngưỡng Thánh tộc, thậm chí bọn họ cho rằng vị thần linh này là chính thần duy nhất.
Mà mình bị nhận thành Long Thần sứ giả.
Hắn có thể đoán ra từ trong lời nói của bọn họ, "Long Thần" đã từng là tổn tại tất yếu, mà còn đã từng có tiền lệ tuyển chọn sứ giả giáng lâm Sâm Hải Thế Giới, chỉ là không biết vì sao lại ngủ say.
Thời gian của lần ngủ say này là một ngàn năm.
Ngoài ra, cái gọi "Thánh tộc" nơi mà bọn Thanh Thất Thụ, Thanh Cửu Diệp xuất thân cũng không phải là tộc người duy nhất trong Sâm Hải Nguyên Giới. Có thể là tộc của bọn họ có địa vị khá cao, hoặc có lẽ từng nhận sự che chở của "Long Thần", cho nên xưng là "Thánh tộc" Nhưng bởi nguyên nhân nào đó, sau khi "Thánh tộc" ngưng thăm dò ra bên ngoài thì rất ít tiếp xúc đến tộc người khác, thậm chí bọn họ còn cho rằng ngoài họ ra thì những tộc người khác đã tuyệt diệt.
Từ tin tức này lại có thể suy đoán ra: Chắc chắn là Sâm Hải Nguyên Giới tồn tại một nguy hiểm nào đó. Chính là sự nguy hiểm này, khiến "Thánh tộc"
ngưng thăm dò ra bên ngoài, cũng chính bởi vì nó, "Thánh tộc" mới có thể cho rằng tộc người khác của Sâm Hải Nguyên Giới có thể đã tuyệt diệt.
"Sự nguy hiểm" này, rất có thể liên quan đến "Yến Kiêu" mà Thanh Thất Thụ nói.
Thậm chí quy củ "Tướng Thú" mà "Thánh tộc" lưu truyền, e rằng cũng không thể tách khỏi.
Chỉ là không biết"Yến Kiêu" này là cái gì. Là một người, tà thần, quái vật, hay là một sự vật, hiện tượng quỷ dị nào đó.
"Yến Kiêu... là cái gì?" Khương Vọng hỏi.
Ngay cả Thanh Thất Thụ tương đối hoạt bát cũng không trả lời, hiển nhiên đối với bọn họ đây là điều cấm kỵ nhắc cũng không nên nhắc.
Còn Thanh Cửu Diệp úp ngược đoản cung lên trên cánh tay, mộc tiễn thu vào sau lưng, phía sau lưng có một cái túi đựng tên được vắt chéo.
"Người ngoại lai, xưng hô với ngươi thế nào?" Rõ ràng y đã ra quyết định.
"Ức, gọi ta Trương Lâm Xuyên là được" Khương Vọng nói.