Khương Vọng nhìn Thần Long Mộc trồng rải rác ở xung quanh, trong lòng đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên.
Những cái cây này, những ngôi nhà quả này, ai có thể ngờ được những gì đã bị chôn vùi dưới gốc rễ của chúng chứ?
"Chúng ta đều phải ngủ trong nhà quả sao?"
Mặc dù bây giờ thực lực của Khương Vọng cũng khá mạnh, cũng không sợ những chuyện ma quỷ nữa, nhưng nghĩ đến việc mình sẽ sinh hoạt trên máu thịt của ai đó, hắn vẫn cảm thấy khó thích ứng.
Đương nhiên, hắn cũng không phải là người được nuông chiều từ nhỏ, nếu sống trong môi trường như chiến trường thì ngủ trong đống xác chết cũng chẳng sao cả.
"Ngươi có thể không ngủ trong nhà quả. Nhưng khi mà ngươi ngủ, ngươi có thể sẽ bị "ban đêm" xâm nhập" Y còn nhấn mạnh từ "ban đêm".
"Bị ban đêm xâm nhập?"
Thanh Thất Thụ gật đầu, nhưng hình như không có ý định giải thích.
"Rốt cuộc ban đêm có gì nguy hiểm vậy?" Khương Vọng tò mò, nhưng hắn cũng nghĩ rằng đây có thể là manh mối để phá thế cục này.
"Ta không thể nói rõ được. Có lẽ cô nãi nãi biết, hoặc có thể là không biết."
Thanh Thất Thụ mím môi một cái: "Nói chung, nó rất nguy hiểm. Không một ai ngủ ở bên ngoài nhà quả có thể sống sót đến ngày hôm sau."
Ngay cả Thanh Thất Thụ có sức sống mãnh liệt cùng khả năng phục hồi đáng sợ cũng nói như vậy, vậy thì thật sự là rất nguy hiểm rồi.
Hỏi sao Thần Long Mộc lại có ý nghĩa to lớn đối với những "Thánh tộc"
ở Thần Ấm này, ít nhất thì nó không chỉ là một ngôi nhà hay nơi ở. Cũng không có gì lạ khi... có một hình phạt gọi là "Hồn Dục".
Tất nhiên đó là một sự tra tấn đau đớn, nhưng khi nó đã là một nơi trú ẩn không thể thiếu và thậm chí là bảo đảm cho sự sống còn, vậy thì vì lịch sử của "Thánh tộc" vẫn cần phải có nhiều người tự nguyện hiến dâng thân mình.
Bất kỳ một tộc nào có thể kéo dài đến ngày nay chắc hẳn cũng đều đã có một thời khắc vĩ đại.
Vì dòng sông lịch sử mênh mông như vậy cho nên những kẻ chưa từng trải qua sự vĩ đại chắc chắn sẽ bị nhấn chìm từ lâu.
Vì vậy khi Thanh Thất Thụ nhìn về đống Thần Long Mộc xung quanh cảm xúc trong mắt y mới khác biệt như vậy: "Mỗi người trong Thánh tộc chúng ta đều sống trong sự nuôi dưỡng của của đồng tộc"
"Đây là nhà của chúng ta, Hồn Dục có thể chuộc lại mọi tội lỗi. Bất cứ một người trong tộc nào lựa chọn Hồn Dục đều sẽ được tha thứ cho dù người đó có cái làm gì"
Trước đây khi ở trong nhà quả của Tế Tì.
Thanh Thất Thụ đã lựa chọn sử dụng hình phạt "Hồn Dục" để "chuộc tội"
cho bản thân, nhưng Thanh Bát Chỉ đã từ chối.
Cái chủ đề nói chuyện này cũng không thích hợp để đi sâu, Khương Vọng đành đổi câu hỏi: "Ta có thể hỏi thêm một câu được không, tại sao các ngươi lại gọi Tế Ti là cô nãi nãi? Là vì sợ? Hay là kính trọng?"
Thanh Thất Thụ nói: "Bởi vì Tế Ti đại nhân thực sự là cô nãi nãi của ta, bà ấy là em gái của ông nội ta"
Khương Vọng:...
Có điều, Tế Ti đó tuy có vẻ tốt bụng nhưng hành xử cũng khá công bằng hợp lý. Với tư cách là cô nãi nãi của Thanh Thất Thụ nhưng bà ta hoàn toàn không có hành vi thiên vị, thậm chí khi biết Thanh Thất Thụ bỏ dở Tướng Thú, bà ta còn đánh y đến mức nôn ra máu.
Cả hai nói chuyện khá nhiều, nói chuyện cũng cởi mở dần rồi thân thiết với nhau.
"Ngươi đã thấy Long thần chưa?" Khương Vọng hỏi.
"Chưa "Vậy thì tại sao ngươi lại tin rằng có tồn tại một vị thần như vậy?"
"Bởi vì Vùng đất Thần Ấm này? Thanh Thất Thụ nói.
Sau khi đi vào khu rừng Thần Long Mộc khổng lồ ở Sâm Hải Nguyên Giới, là sẽ đi đến Vùng đất Thần Ấm.
Sự tồn tại của nơi này đan xen giữa mộng và thực, quả thực rất gần với Vùng đất Tín Ngưỡng trong một số ít ghỉ chép, chẳng hạn như Cõi Tây Phương Cực Lạc của Phật giáo.
Kiến thức của Khương Vọng còn chưa đủ để thấm nhuần những bản chất này.
Nhưng nó thực sự có thể chứng minh sự tồn tại của các vị thần.
Vừa đi vừa nói chuyện, Khương Vọng đã đi đến nơi ở tối nay — Đây cũng là một Thần Long Mộc, nhưng nó đứng lẻ loi ở một góc. Thần Long Mộc gần nhất cũng phải cách đó vài mét.
Hơn nữa, nhà quả của Thần Long Mộc này có hình bán nguyệt.
Nó khác với tất cả những nhà quả mà hắn đã thấy trên đường đi.
Thanh Thất Thụ dừng lại ở phía trước một Thần Long Mộc: "Đến rồi"
Nói xong y định quay người rời đi.
Nhưng Khương Vọng ngăn lại: "Không lên ngồi nói chuyện một chút sao?"
Tuy rằng sau khi biết chuyện Hồn Dục thì nhìn nhà quả cũng thấy hơi mất tự nhiên. Nhưng sau khi Thanh Thất Thụ nói về sự nguy hiểm của ban đêm, Khương Vọng đã nhanh chóng vượt qua chút "mất tự nhiên" này.
So với an toàn tính mạng, một chút mất tự nhiên cũng không đáng để nhắc đến.
Nhưng thật ra, nguyên nhân chủ yếu là do nhà quả này nhìn quá đặc biệt khiến hắn không thể không nghi ngờ. Hắn lôi kéo Thanh Thất Thụ cùng đi lên, đó cũng là một dạng thử.
Mặc dù thoạt nhìn những "Thánh tộc" ở Vùng đất Thần Ấm này khá đáng tin nhưng dù sao đây cũng là ngày đầu tiên bọn họ quen biết, vậy nên tâm phòng bị là không thể thiếu.
Thanh Thất Thụ cảnh giác nhìn Khương Vọng: "Ngươi muốn làm gì?"
"Có vài vấn đề muốn hỏi ngươi"
Khương Vọng rất xấu hổ.
Thực ra, việc phán đoán nguy hiểm mà giao cho Khương Yểm thì sẽ càng chính xác và đáng tin hơn nhiều.
Những kiến thức có được từ Bạch Cốt Tôn Thần khiến cho Khương Yểm có tầm nhìn khá rộng.
Nhưng Khương Vọng cũng biết rất rõ một điều, Khương Yểm chỉ là người qua đường trong cơ thể của mình, hắn không được phép sinh ra dựa dẫm đối với Khương Yểm dù chỉ là một chút.
Ngay cả khi Khương Yểm thực sự là "một bản thân khác" của hắn.
Nhưng dù sao "một bản thân khác" cũng không phải là hắn.
"Ngươi hỏi nhiều như vậy để làm gì? Ngươi còn muốn sống lâu trong Vùng đất Thần Ấm này sao?" Thanh Thất Thụ nói, ánh mắt trở nên dữ tợn:
"Chẳng lẽ ngươi nhìn trúng Thanh Hoa rồi?"
Suy nghĩ của người này thực sự khá phong phú, góc độ suy nghĩ vấn đề cũng khác người thường.
Khương Vọng bất lực nói: "Ta thật sự không có một chút suy nghĩ nào với Thánh Nữ của các ngươi"
"Có thật không?"
"Thật!"
"Không thể nào! Nếu đã nhìn thấy một cô gái hoàn mỹ như Thanh Hoa thì không thể nào không yêu nàng!" Thanh Thất Thụ dứt khoát phủ nhận:
"Ngoại trừ... "
"Ngoại trừ?"
"Ngoại trừ việc ngươi không thích nữ nhân..." Thanh Thất Thụ nói, xong còn lùi lại một bước.
Trong một cái nháy mắt này, Khương Vọng quả thực chẳng muốn nói thêm câu nào nữa nữa, chỉ hận không thể rút kiếm đâm chết tên này ngay tại chỗ.
Cuối cùng, hắn kìm nén sự nóng nảy của mình, nghiêm túc nói: "Gia đình, bạn bè và thậm chí cả kẻ thù của ta đều không ở đây. Đối với Sâm Hải Nguyên Giới mà nói, ta chỉ là một người khách qua đường vội vàng. Nếu như ta là sứ giả của Long Thần, duyên phận giữa ta và các ngươi cũng chỉ là như vậy. Còn nếu ngày mai xác định được ta không phải sứ giả của Long Thần, vậy thì duyên phận của ta với Vùng đất Thần Ấm các ngươi cũng chỉ còn vỏn vẹn có đêm nay. Ngươi nói xem, làm sao ta có thể yêu mến một ai đó ở chỗ này chứ?"
Có lẽ do đã cảm nhận được sự nghiêm túc của Khương Vọng, Thanh Thất Thụ suy nghĩ một lúc, sau đó đột nhiên hỏi lại: "Ngươi rốt cuộc ở đâu, đúng rồi Tề quốc? Ở đó ngươi có... người tình không?"