Lão Tế Ti nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu: "Người già là lịch sử, trẻ con là tương lai. Đánh mất lịch sử, đánh mất vinh dự. Đánh mất tương lai, đánh mất tất cả. Chúng ta không có truyền thống để người già và trẻ nhỏ chịu chết?"
Thanh Cửu Diệp giận dữ nhìn Vũ Khứ Tật: "Tuy rằng Thánh tộc ta chịu sự khuất nhục bất đắc dĩ, nhưng sống lưng vẫn chưa đứt!"
Lúc này, Khương Vọng lại hỏi: "Con yến không đuôi kia chính là Yến Kiêu sao?"
Trước khi tiến vào Vùng đất Thần Ấm, Thanh Thất Thụ từng nói rằng hình như cái này là cái tên cấm kỵ, khiến cho ấn tượng của hắn về hai chữ này rất sâu sắc.
"Yến Kiêu?" Trước khi Tế Ti gật đầu thì đã thấy Tô Kỳ hiếu kỳ tiến lên trước một bước.
Trong suốt thời gian Tế Ti kể chuyện xưa về yến không đuôi, trông y cứ đăm chiêu như có điều suy nghĩ.
"Người trẻ tuổi, ngươi biết Yến Kiêu sao?" Tế Ti dùng đôi mắt vẩn đục nhìn Tô Kỳ.
"Ta đã từng đọc một quyển sách cổ, trong đó có một đoạn ghi chép về Yến Kiêu" Tô Kỳ chần chờ nói.
Trong lòng Khương Vọng hơi động. Bên trong sách cổ hiện thế có ghi chép về quái vật yến không đuôi của Sâm Hải Nguyên Giới?
Chuyện này càng lúc càng thần bí.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm dò xét Tô Kỳ.
Y suy nghĩ một lúc rồi thanh minh trước: "Ta cũng không biết là thật hay giả, ta chỉ nói thứ ta từng thấy qua thôi"
"Cứ nói đi đừng ngại"
Tô Kỳ sắp xếp câu từ một hồi rồi giảng giải nói: "Theo bản sách cổ kia ghi chép..."
"Yến là lương cầm, Kiêu là ác điểu (1) ?
(1) Lương cầm: chim tốt; Ác điểu: chim ác Người cổ đại cực kỳ căm ghét Kiêu, cho nên họ chém đầu Kiêu điểu treo ở trên cây thị chúng.
Đây chính là ngọn nguồn của "bêu đầu thị chúng"
Cái này cũng trở thành một hình phạt mà con người tiếp tục sử dụng cho đến tận bây giờ, mọi người thường chặt đầu của người bị tra tấn, sau đó treo ở trên cây thị chúng.
Nghe nói mặc dù Kiêu bị giết nhưng ác niệm vẫn còn. Trong mười vạn con Kiêu bị bêu đầu thị chúng, thì có một con trong số đó sinh ra một con chim vô cùng ác.
Nó tên là Yến Kiêu.
Tương truyền rằng con chim đó tên là Kiêu Ác Niệm, sự căm hận của nó bắt nguồn từ việc đều cùng là loài chim nhưng con người lại chỉ thích Yến, mà lại căm hận Kiêu, vì vậy nó hóa thành hình Yến. Điều nó muốn chính là dùng dáng vẻ Yến đi hại người, dùng dáng vẻ mà con người "yêu thích" để sát hại con người.
Bởi vì nó được sinh ra từ trong đầu của con vật, vậy nên từ khi vừa sinh ra đã không có đuôi. Cũng vì thế mà điểm khác biệt lớn nhất về vẻ bề ngoài giữa Yến Kiêu và Yến Tử (2) chính là Yến Kiêu không có đuôi.
(2) Yến tử: chim yến bình thường.
Yến Kiêu chính là loại ác nhất trong các loại Kiêu, từ mới sinh đã tàn nhẫn, dùng đầu của sinh linh làm thức ăn"
Nói xong câu cuối cùng, giọng nói của Tô Kỳ đã có chút run rẩy...
"Vến Kiêu nhất minh, tất thực bách đầu (3) !
(3) Yến Kiêu nhất minh, tất thực bách đầu: một khi Yến Kiêu hót, tất sẽ ăn trăm đầu.
Yến Kiêu nhất minh, tất thực bách đầu!
Câu này vừa vang lên đã khiến cho lòng người tê dại.
Thanh Thất Thụ líu ríu nói: "Hóa ra là một con quái vật như thế"
Thanh Cửu Diệp lại hỏi: "Vậy trên bản sách cổ kia có ghi lại xem làm thế nào để tiêu diệt nó không?"
Xem xét từ những biểu hiện mà Khương Vọng quan sát được, thì những người Thánh tộc này đều chỉ biết mỗi cái tên Yến Kiêu, biết đặc điểm ngoại hình của nó là không có đuôi, biết lịch sử làm việc ác của nó ở Sâm Hải Nguyên Giới, nhưng cũng không biết về đoạn ghi chép mà Tô Kỳ nói.
Chỉ có bà lão Tế Ti là giữ vẻ mặt bình tĩnh, hình như đã dự đoán trước được.
Bà ta đã từng đến hiện thế? Hoặc là đã từng tiếp xúc với người hiện thế?
Trong lòng Khương Vọng có vài suy đoán.
Tô Kỳ lắc đầu một cái: "Vốn bản sách cổ kia đã rất cũ nát, chỉ ghi lại bấy nhiêu thông tin liên quan đến Yến Kiêu. Trước khi đến đây, ta còn cho rằng đó chỉ là một truyền thuyết hắc ám mà thôi"
"Thế bản sách cổ kia tên là gì?" Vũ Khứ Tật hiếu kỳ hỏi.
"Cũng không có tên, nó nát đến mức không thể nát hơn rồi. Rất nhiều chỗ chỉ ghi chép có đôi ba câu"
Khương Vọng hỏi tiếp: "Vậy nguồn gốc của bản sách cổ kia là đến từ đâu?"
Sắc mặt Tô Kỳ hơi không tự nhiên, y dừng một lát rồi nói: "Gia truyền"
Sau khi nghe Tô Kỳ nói về những ghi chép trong sách cổ kia, thực ra Khương Vọng lại có một nghỉ hoặc mới.
Đến cùng thứ gọi là Yến Kiêu kia được sinh ra từ ác niệm của Kiêu, hay là sinh ra từ sự căm hận của con người?
Chẳng qua chưa chắc vấn đề này có thể có đáp án.
Khương Vọng suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu như Yến Kiêu kia thật sự bất tử bất diệt, thì ta thực sự không biết chúng ta phải làm gì mới có thể giúp các người giải quyết được khó khăn"
Ánh mắt lão Tế Ti trở nên thâm thúy, rồi chậm rãi nói: "Con Yến Kiêu này sinh ra tại chỗ này, vì thế người ở đây không thể nào giết được nó. Các ngươi là người bên ngoài thế giới này, được Long Thần triệu đến, chỉ có các ngươi mới có thể thực sự tiêu diệt được Yến Kiêu"
Khương Vọng cùng Vũ Khứ Tật và Tô Kỳ nhìn nhau vài lần, cùng nhau trao đổi ý kiến một chút. Chí ít vào lúc này, bọn họ cùng chung lợi ích.
"Chúng ta không đủ tự tin vào bản thân mình như vậy" Khương Vọng nói.
"Đừng, Trương tiên sinh!" Thanh Thất Thụ ở bên cạnh vội hét lên: "Long Thần ứng tọa, thần quyến tại người, ngài còn gì mà phải lo lắng?"
Lúc ban đầu, thái độ của của y với Khương Vọng chỉ có khinh bỉ, nhưng sau khi được dạy dỗ qua thì đã hơi chấp nhận rồi. Khi mà hiện tượng kỳ lạ Long Thần ứng tọa xuất hiện, xác nhận được thân phận Long Thần sứ giả của Khương Vọng thì y lại càng thấy thân cận hơn.
Khương Vọng thở dài, nhưng cũng không trả lời Thanh Thất Thụ, mà là nhìn Tế Ti rồi hỏi ngược lại: "Chẳng phải Vùng đất Thần Ấm ngăn cản nguy hiểm sao? Một khi không được Thần Long đồng ý thì không thể vào trong đây. Các ngươi có thể sinh sống luôn ở trong Vùng đất Thần Ấm, dứt khoát không ra ngoài. Vậy thì sợ gì Yến Kiêu?"
Tế Ti trầm mặc.
Còn Thanh Thất Thụ thì sửng sốt.
Đáp án rất đơn giản. Bởi vì Yến Kiêu cũng có thể thong dong đi ra đi vào ở Vùng đất Thần Ấm.
Nếu như nói Vùng đất Thần Ấm là nơi ở của thần quyến, nếu như suy luận theo điều này thì có thể nói rằng, Yến Kiêu cũng có được mối quan hệ với Long Thần!
Không phải mấy người Thanh Thất Thụ không hiểu được đạo lý đơn giản như vậy, mà là bản năng của bọn họ không chịu suy nghĩ theo hướng này.
Bởi vì ở trong lịch sử dài đằng đẵng của Thánh tộc, thì Long Thần chính là tín ngưỡng duy nhất của bọn họ. Quan hệ với Long Thần là khởi nguồn sự tự tin và kiêu ngạo của tất cả bọn họ.
Yến Kiêu cũng có "thần quyến" ?
Nếu như người Thánh tộc nào mà thần kinh quá yếu thì nhất định sẽ sụp đổ tín ngưỡng ngay tại chỗ.
Nhưng mà điều này là sự thật.