"Thanh Hoa, Thất Thụ, Cửu Diệp, các ngươi đi về trước đi" Tế Ti trầm mặc một lúc rồi nhìn Khương Vọng, nói: "Thiếu niên tha hương, ngươi đại diện cho Long Thần sứ giả, ta đại diện cho thần quyến Thánh tộc, chúng ta đơn độc nói chuyện?"
Khương Vọng nhận thấy mình không thể tự làm chủ việc này, vậy nên hắn nhìn sang Vũ Khứ Tật và Tô Kỳ: "Các người tình nguyện tin tưởng ta không?
Ta đại diện cho các ngươi cùng đàm phán với bà ấy"
Vũ Khứ Tật không nói gì, có lẽ là không quá tin tưởng Khương Vọng, hắn ta không thèm giả vờ giả vịt.
Tô Kỳ thì hơi trầm mặc, rồi bỗng nhiên cười nói: "Thanh Dương Trấn Nam nghĩa hiệp trả lại lệnh bài cho Liêm thị, tất nhiên là ta tin tưởng được"
Ánh mắt Khương Vọng ngưng lại.
Không khỏi dò xét người này thêm lần nữa ở trong lòng.
Hắn đã sớm biết cái người Tô Kỳ này có ấn tưởng với hắn nhưng lại không nghĩ tới người này hiểu rõ hắn như vậy!
Chuyện trả lại lệnh bài cho Liêm Tước xảy ra từ lúc còn ở Bí cảnh Thiên Phủ, đó cũng là lần đầu tiên Khương Vọng xuất hiện trước tầm mắt người Tề quốc. Từ đó về sau, lần thành danh thứ hai đã là trên chiến trường giữa hai nước Tề - Dương.
Mà cái người tên Tô Kỳ này chỉ cần dùng một câu ngắn ngủi kia thôi cũng đã thể hiện y rất hiểu hắn, nhưng y lại không vạch trần chuyện hắn mượn dùng cái tên Trương Lâm Xuyên.
Chỉ cần mỗi năng lực thu thập tin tức này thôi, y đã có thể chiến thắng đại bộ phận người tu hành tham dự vào bí cảnh Thất Tinh Lâu lần này.
Mặc dù người khác cũng sẽ thu thập tin tức, nhưng phần lớn đều tập trung vào mấy người Lôi Chiêm Càn, Lý Phượng Nghiêu, Phương Sùng mà thôi, làm gì có ai cũng sưu tập thông tin về Khương Vọng cụ thể như thế?
Thấy Tô Kỳ nói như vậy, Vũ Khứ Tật suy nghĩ một lát rồi tiếp lời: "Người không chịu thua thiệt như ngươi cũng đồng ý, thế thì khẳng định chuyện này sẽ không khiến ngươi chịu thiệt thòi. Vậy ta cũng đồng ý"
Tô Kỳ:...
Ai nói Vũ Khứ Tật ngốc? Đây không phải là rất cơ trí sao?
Khương Vọng kéo bọn họ sang một bên: "Có giấy bút không? Các ngươi có thể viết yêu cầu của mình cho ta, lúc bọn ta đàm phán thì sẽ cân nhắc cho các ngươi"
Nói gì thì hắn cũng từng giao thủ với loại tổ chức như Tứ Hải thương minh kia. Vậy nên hắn rất có niềm tin về khả năng "đàm phán" của mình.
Bên trong hộp chứa đồ của Tô Kỳ có giấy bút, lúc này y cũng lấy ra cho Vũ Khứ Tật cùng dùng, hai người chia nhau viết nhu cầu của mình xuống rồi giao cho Khương Vọng.
Sau khi đã được thỏa thuận, người bên Thánh tộc lập tức dẫn hai người họ rời đi trước.
Chỉ đề lại một mình Khương Vọng trao đổi với bà lão Tế Ti ở trước tế đàn.
"Tóm lại là muốn thử một lần, đúng không?" Nhìn bóng lưng mọi người đi xa, Tế Ti lên tiếng nói trước: "Bất kể là vì chúng ta, hay là vì chính các ngươi"
Vĩnh viễn không nên coi thường trí tuệ của người khác.
Khương Vọng cũng hiểu rõ, hắn muốn tranh thủ giành lợi ích cho thân, nhưng cũng không thể nói toạc chuyện này trong lúc đàm luận. Bởi vì, cuối cùng thì mấy người bọn họ vẫn phải nghĩ cách để rời khỏi Sâm Hải Nguyên Giới, trở về hiện thế.
Nhìn tình hình trước mắt, chiến thắng Yến Kiêu là một con đường khả thi.
Mà lợi ích mà bọn họ lấy được từ chuyến đi lần này cũng sẽ ở trên người Yến Kiêu.
Đối với Thánh tộc mà nói, quả thật Yến Kiêu như cái xương mắc trong tim gan, nhưng cũng đã tồn tại rất nhiều năm rồi, không hẳn là không thể tiếp tục chịu đựng. Nhưng đối với mấy người Khương Vọng mà nói, đây rất có thể là con đường duy nhất để trở về hiện thế.
Lão Tế Ti đang nhắc nhở hắn về điểm này.
Đối lập với mấy người Thanh Thất Thụ, hiển nhiên bà lão Tế Ti càng hiểu rõ hơn về thân phận "Long Thần sứ giả" này. Thậm chí sự hiểu biết này không chỉ giới hạn ở thần chỉ Long Thần.
Chỉ là không biết một người sống ở Sâm Hải Nguyên Giới như bà ta đã tìm hiểu về bí cảnh Thất Tinh Lâu đến mức nào?
Còn có sự việc Long Thần sứ giả giáng lâm ngàn năm trước, vậy Sâm Hải Nguyên Giới nối liền với hiện thế sao?
Khương Vọng suy nghĩ một hồi rồi nói: "Ở quê hương của bọn ta có một câu nói như này: không có công không nhận lộc" Còn có... Có công phải thưởng, có chuyện phải thường (bồi thường)"
"Rõ ràng" Tế Ti giật mình, ôn tồn nói: "Các ngươi bị Long Thần chiêu mộ đến tận đây, sau khi hoàn thành chỉ dần thì tất nhiên Long Thần sẽ thưởng"
"Đương nhiên ta không nghi ngờ danh dự và uy tín của một vị đại thần.
Nhưng dù sao Long Thần đại nhân ngài cũng chưa từng trực tiếp chỉ dẫn bọn ta. Tất cả những gì bọn ta nghe thấy và biết được đều là do Tế Ti ngài thuật lại và phân tích. Cũng chưa chắc Thanh Chỉ thánh nữ và ngài cũng đã có thể giải thích hoàn toàn chính xác về thần chỉ Long Thần. Ngài nói đúng không?"
Khương Vọng rất hài lòng với những lời mình vừa nói.
Ta cũng không nghi ngờ ngươi, cho nên cũng không thể nói lời giải thích nào. Ngươi không cần giải thích, nhưng ngươi cần cho ta một lý do để tín nhiệm, hoặc có thể nói là một lý do đảm bảo.
Đơn giản mà nói, chính là trực tiếp bỏ qua việc thảo luận có cần bồi thường cái gì hay không, mà trực tiếp hỏi ngươi có thể bồi thường cho bọn ta cái gì.
"Như vậy..." Tế Ti nhìn hắn một chút: "Thiếu niên, các ngươi muốn cái gì?"
Có hi vọng!
"Ngài đợi một lát"
Lúc này Khương Vọng mới lấy tờ giấy của hai người Vũ Khứ Tật và Tô Kỳ ra xem.
Thật ra chữ của Vũ Khứ Tật cực kỳ xấu, lại viết rất lớn, bốn chữ chiếm toàn bộ mặt giấy. Trên giấy viết... tuyệt thế thần công.
Khương Vọng mặt không thay đổi gấp tờ giấy lại, sau đó tiếp tục mở tờ giấy của Tô Kỳ.
Mặc dù giọng nói của cái người Tô Kỳ này vừa ôm ôm vừa nặng nề, rất khó nghe nhưng chữ đúng là thanh tú đẹp đẽ, viết thể chữ Khải lại rất gọn gàng.
Trên giấy là... bản đồ kho báu đánh dấu tất cả bảo vật ở Sâm Hải Nguyên Giới.
... Cái đồ tham lam này!
Thật sự xấu hổ khi làm bạn với các ngươi!
Sau đó, Khương Vọng lập tức vò hai tờ giấy này lại với nhau.
Hắn thành khẩn nhìn bà lão Tế Ti, nét mặt nghiêm nghị nói: "Các người có thiên tài địa bảo tăng trăm năm tuổi thọ không?"