Nghe được "Yêu cầu hợp lý" của Khương Vọng, lão Tế ti thiếu chút nữa đã hít thở không thông.
Nhưng cuối cùng, bà dựa vào công phu dưỡng khí nhiều năm nên không tát một cái vả bay Khương Vọng, chỉ nói: "Cái này thật sự không có"
Khương Vọng chớp chớp đôi mắt: "Có thể tăng thọ hai mươi năm cũng được"
Bà lão nhìn Khương Vọng từ trên xuống dưới, hình như đã phát hiện ra cái gì: "Khó trách ngươi cứ gấp gáp chuyện này như vậy, thì ra thọ hạn của ngươi có thiếu hụt"
Bà ta làm lãnh tụ của "Thánh tộc" lựa chọn đơn độc "Đàm phán" với Khương Vọng thì đương nhiên không phải chỉ vì nhìn Khương Vọng thuận mắt.
Nguyên nhân xuất phát từ hai điểm, một là vì thực lực của Khương Vọng mạnh nhất trong ba vị sứ giả, có quyền lên tiếng nhất. Hai là vì lấy mắt nhìn người của bà để phán đoán, Khương Vọng có nguyên tắc, có giới hạn, có chừng mực, không phải là người lòng tham không đáy.
Ánh mắt của bà cũng không sai.
Chỉ là Khương Vọng tới bí cảnh Thất Tinh Lâu là vì đến bù tiếc nuối của bản thân, đã bất chấp mọi giá.
Hắn bỏ xuống thế cục kịch liệt ở Lâm Tri, một mình tới Thất Tinh Lâu, mục đích của hắn cực kỳ rõ ràng, đó chính là nhất định phải có được thu hoạch.
Bằng không chuyện Trọng Huyền Thắng bất chấp nguy hiểm lựa chọn một mình chống lại Vương Di Ngô coi như công cốc.
Lão Tế Ti cân nhắc một hồi rồi nói: "So với các ngươi mà nói, thọ nguyên của Thánh tộc chúng ta cũng rất dài lâu. Nếu ngươi suy xét tiếp thu lễ rửa tội của Long Thần, trở thành một thành viên trong Thánh tộc thì lấy thiên phú của ngươi, thọ hạn tăng lên đến ngàn năm cũng không phải vấn đề, thế nào? Sau khi chém giết Yến Kiêu, ta có thể tự mình chủ trì nghi thức vì ngươi"
Đây đương nhiên là dụ hoặc khiến người ta khó có thể kháng cự.
Trong hiện thế, cho dù là cường giả Thần Lâm Cảnh đột phá thọ hạn phàm nhân thì cũng chỉ sống được 518 năm. Mà chỉ cần gia nhập Thánh tộc thì có thể kéo dài lên đến ngàn năm, sống còn lâu hơn cả cường giả Thần Lâm Cảnh!
Chuyện gì có được thì ắt phải có mất.
Thánh tộc Sâm Hải có thọ hạn cao như vậy thì sẽ mất đi cái gì?
Khương Vọng bình tĩnh hỏi: "Nếu ta gia nhập Thánh tộc, còn có thể rời khỏi Sâm Hải Nguyên Giới hay không?"
Tế Ti có chút tiếc nuối mà lắc đầu: "Thánh tộc phụng hiến cả đời cho Long Thần, tín ngưỡng tại đây, phụng dưỡng tại đây, quãng đời còn lại tại đây"
"Vậy nó không phải lựa chọn của ta" Khương Vọng không hề chần chờ.
Người nhà bằng hữu, yêu và hận, sự nghiệp và tương lai, tất cả mọi thứ của hắn đều ở hiện thế - Nơi mà hắn dùng hai chân để đi qua.
Nếu phải sống quãng đời còn lại ở Sâm Hải Nguyên Giới, cho dù thật sự sống hơn một ngàn năm, lại có ý nghĩa gì?
Chẳng qua, nhìn từ tuổi thọ, tuy "Thánh tộc" Sâm Hải là Nhân tộc, nhưng căn nguyên lại có khác biệt. Chỉ nói về thọ hạn thì bảo họ là "Thánh tộc"
cũng chưa chắc không đúng. Khó trách bọn họ kiêu ngạo như thế, quả thật có tư cách để kiêu ngạo.
Tuổi thọ của "Thánh tộc" tuy dài, nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng.
Không thể rời khỏi Sâm Hải Nguyên Giới, không thể thoát ly thần quyến, khuyết điểm cũng chưa chắc chỉ có nhiêu đó, nhưng chỉ hai điểm này thôi đã khiến Khương Vọng không thể chấp nhận.
Hơn nữa, ít nhất chỉ nhìn những Võ sĩ Thánh tộc hiện tại gặp được, bất kể là Thất Thụ, Bát Chi hay Cửu Diệp, có lẽ bọn họ đã sống một hai trăm năm, nhưng không ai có thể làm Khương Vọng sinh ra cảm giác không thể chiến thắng. Chưa chắc là do thiên phú của bọn họ đều kém cỏi, có thể là liên quan đến phương thức bọn họ trưởng thành.
Đối với câu trả lời của Khương Vọng, hiển nhiên lão Tế Ti cũng đã dự kiến trước, bà thở dài: "Vậy không còn cách nào. Nếu ngươi chấp nhất với bảo vật tăng thọ, điều duy nhất ta có thể cho ngươi chính là một phần tình báo có thể tìm được bảo vật này ở nơi nào. Hơn nữa, ta không thể xác định hiện tại tình báo này còn đáng tin cậy hay không, nơi đó cũng không ở Sâm Hải Nguyên Giới. Ta chỉ có thể bảo đảm tính chân thật của tình báo, chuyện này thì có thể lập lời thề trước tế đàn"
Lời này nghe thật thú vị.
Khương Vọng nhíu mày: "Vậy không phải tương đương với không có gì sao?"
"Không thể nói như vậy được, thiếu niên lang" Bà lão lộ ra vẻ mặt thật hiển từ: "Dựa theo tình huống mà lão thân biết được, Sâm Hải Nguyên Giới thật sự không có bảo vật tăng thọ, nói cách khác, nếu ngươi nhắm vào bảo vật tăng thọ thì nhất định không thu hoạch được gì, cho dù dùng cả cuộc đời để lật tung toàn bộ Sâm Hải Nguyên Giới, cũng chưa chắc có thể thành công. Mà hiện tại, ta có thể cho ngươi một phần tình báo, một phần hy vọng. Đối với người trẻ tuổi mà nói, lựa chọn càng quan trọng hơn nỗ lực, nỗ lực đi theo một hướng sai lầm, kết quả thường là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Hiện tại cái ngươi thu hoạch được là một phương hướng chính xác. Chẳng lẽ nó không quan trọng sao?"
Nghe quá có lý!
Khương Vọng bị bà nói dong dài đến choáng váng đầu, nhưng mà suy nghĩ lại, cuối cùng vẫn chấp nhận như vậy.
Cho dù đã kém xa một trời một vực với điều kiện ban đầu hắn đưa ra...
Nếu họ muốn rời khỏi Sâm Hải Nguyên Giới, vốn dĩ cũng không tránh thoát được Yến Kiêu. Thánh tộc có cho chỗ tốt hay không cũng là như thế. Hiện tại tốt xấu gì còn có một phần tình báo, không phải sao?
Thật ra còn có phương thức khác, thí dụ như đi tìm nhân tộc thất lạc ở những nơi khác trong Sâm Hải Nguyên Giới, nhìn xem còn có "Thần" nào khác, có thể đưa bọn họ rời đi hay không.
Nhưng rất có khả năng bọn họ đã bị diệt sạch như "Thánh tộc" đã phỏng đoán, nếu thật sự như thế thì Yến Kiêu chính là lựa chọn duy nhất.
Nhưng cho dù không bị diệt thì quá trình này cũng chưa chắc đơn giản.
Gian khổ xuyên qua Vùng đất Nặc Xà trước đó còn rõ ràng trước mắt, ai biết Sâm Hải Nguyên Giới còn thứ gì càng khủng bố hơn Yến Kiêu hay không?
Tóm lại, đối với Thánh tộc mà nói, Yến Kiêu là đại họa, không trừ không tìm được tân sinh. Đối với đám người Khương Vọng thì Yến Kiêu là con hổ chặn đường, không trảm không thể về nhà.
Bọn Khương Vọng muốn có được chỗ tốt thì nhất định phải bắt tay vào làm, cũng không thể chấp nhất thu hoạch được bao nhiêu. Cho dù không có thì cũng không thể mặc kệ Yến Kiêu.
Đúng là có nhận thức chung này mà hai bên mới có cơ sở "Đàm phán", "Trừ chuyện này ra, chúng ta muốn một bộ công pháp độc môn cường đại của Thánh tộc các ngươi" Khương Vọng rất có trách nhiệm, hơn nữa cũng vô cùng tự tin mở ra mục đàm phán tiếp theo: "Cái gọi là 'Lâm trận mới mài gươm, không nhanh cũng sẽ sáng; cái này cực kỳ có ích với chuyện chúng ta tiêu diệt Yến Kiêu"
Bà lão Tế ti gật đầu nói: "Ngươi nói rất có lý"
"Nhưng mà.." Bà tận tình khuyên bảo: "Sức mạnh siêu phàm của Thánh tộc dựa vào thần quyến, trừ phi các ngươi tiếp thu lễ rửa tội của Long Thần, bằng không không cách nào học tập. Người muốn công pháp trong các ngươi có nguyện ý gia nhập Thánh tộc của ta không? Nếu không muối... So với mò trăng đáy nước, không bằng xoay người hái hoa.."