Câu hỏi của Tô Kỳ không có đáp án.
Bọn Thanh Thất Thụ không ai nói ra được nguồn gốc của "Sự xâm nhiễm của Đêm" là cái gì.
Không phải tất cả vấn đề đều có đáp án. Có một số người dùng hết cả đời cũng chỉ là đang truy tìm một loại khả năng mà thôi.
Đối với Thánh tộc mà nói, sinh tồn càng thêm gian nan, "Sự xâm nhiễm của Đêm" chỉ là một trong những vấn đề không có lời giải mà thôi.
"Ta liếc nhìn một cái đã nhận ra quần áo này là của nàng"
"Ta biết sau khi tiến vào, chúng ta sẽ thất lạc. Nhưng ta không biết, nàng không tìm thấy ta"
"Nàng rất giỏi tìm người"
"Sâm Hải Nguyên Giới quá lớn, hôm qua ta tìm cả ngày mà không tìm được gì cả. Sau đó thì gặp con gấu rừng kia. Ta trộm mật ong của nó, đó hẳn là mật ong? Rất ngọt, nàng nhất định sẽ thích, ta còn đặt ở trong hộp nữa! Ta nói đến đâu rồi? À, con gấu kia, con gấu kia cứ đuổi theo ta mãi, đuổi mãi đuổi mãi.."
"Đêm qua ta muốn đi ra tìm nàng, nhưng ta ra không được"
"Sau đó các ngươi nói đến nặc y, ta nghĩ nàng sẽ thích nặc y lắm, thân pháp của nàng không được tốt. Ta muốn chuẩn bị cho nàng một bộ. Như vậy nếu sau này gặp phải nguy hiểm, không chạy thoát được thì có thể trốn đi"
"Ta cầm được nặc y thì sẽ đi ngay, ta sẽ không để lỡ thời gian nữa"
Tô Kỳ không ngừng thì thào, gần như là đang lẩm bẩm một mình.
Thậm chí trong giọng nói không có đau thương gì. Nội dung cũng không có trật tự gì, lung tung rối loạn cả lên.
"Nàng rất thông minh"
"Nàng cũng giỏi đánh nhau hơn ta. Kiếm pháp của nàng rất tốt..."
"Ngươi hiểu kiếm pháp đúng không?" Y hỏi Khương Vọng.
Mọi người vẫn tiếp tục đi đến Vùng đất Nặc Xà.
Đối với Tô Kỳ mà nói, một người rất quan trọng của y đã chết đi.
Nhưng đối với các Võ sĩ Thánh tộc, đây chỉ là một trong vô số những người biến mất trong "Đêm"
Bọn họ cảm thấy tiếc hận, nhưng cũng chỉ có vậy.
Đối với Vũ Khứ Tật hoặc Khương Vọng, sao không phải như thế kia chứ?
Buồn vui của mỗi người không phải giống nhau.
Khương Vọng trấn an đáp: "Ù, biết một ít"
Hắn biết lúc này Tô Kỳ cũng không cần nói nhiều, chỉ một tiếng đáp lại đơn giản là được. Nói cho y biết, có người đang lắng nghe, không hơn.
"Kiếm pháp của nàng rất tốt"
Tô Kỳ lại lặp lại một câu, nhưng cũng chỉ lặp lại lần này nữa thôi.
Từ đó về sau, y không còn nói gì trên đường nữa.
Có lẽ là hối hận, có lẽ là tiếc nuối, có lẽ có đủ cả hai.
Đã sắp đến Vùng đất Nặc Xà.
Thanh Thất Thụ luôn miệng nói Võ sĩ Thánh tộc thường xuyên săn Nặc Xà nhưng thật ra nặc y tồn kho của Thánh tộc, đều được truyền xuống từ rất nhiều năm trước.
Sau khi Yến Kiêu xuất hiện, phạm vi của hoạt động Thánh tộc càng ngày càng nhỏ lại.
Thông thường, rời khỏi Vùng đất Thần Ấm chỉ có hai tình huống, trừ săn thú ra thì chính là Tướng Thú.
Mà Vùng đất Nặc Xà là cấm địa nổi danh, Nặc Xà giỏi ẩn nấu không để lại tung tích, tấn công lại như điện, mang theo kịch độc, bản thân chúng còn sống theo bầy đàn, được xà vương chỉ huy, là sát thủ nổi tiếng nhất của Sâm Hải Nguyên Giới.
Lúc tới gần Vùng đất Nặc Xà, tất cả Võ sĩ Thánh tộc đều bày trận sẵn sàng đón quân địch, Thanh Bát Chi còn trực tiếp cất nặc y đi.
"Nhìn thấy nặc y, chúng nó sẽ phát cuồng" Thanh Bát Chỉ nói.
Khương Vọng tỏ vẻ hiểu rõ.
Lần trước hắn xuyên qua Vùng đất Nặc Xà, Nhất Kiếm Thành Viên đã chứng minh có thể chống đỡ được công kích của Nặc Xà, đây cũng là nguyên nhân hắn tự tin có thể lấy được nguyên liệu.
"Ai trong các ngươi có kinh nghiệm săn Nặc Xà?" Khương Vọng hỏi.
Mấy người Thanh Thất Thụ ngươi nhìn xem ta, ta nhìn xem ngươi, cuối cùng đều lựa chọn lắc đầu.
Đây không phải lúc để thể hiện.
Khương Vọng đứng ra lãnh trách nhiệm: "Một mình ta từng xuyên qua Vùng đất Nặc Xà, lần này để ta chỉ huy hành động, được chứ?"
"Được" Thanh Thất Thụ nói.
"Hẳn là được" Thanh Cửu Diệp tỏ vẻ đồng ý.
Thanh Bát Chỉ có chút không phục, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Còn về Vũ Khứ Tật và Tô Kỳ, đương nhiên càng không làm trái lại.
"Nặc Xà có tập tính sống theo bầy đàn, hơn nữa được xà vương thống nhất chỉ huy, biết được mai phục bao vây, có kịch độc" Đầu tiên, Khương Vọng nhìn Thanh Thất Thụ mà nói: "Ngươi có thể phòng được công kích của Nặc Xà không?"
Thanh Thất Thụ suy nghĩ rồi đáp: "Độc không chết được ta"
".. Được"
Sinh mệnh ngoan cường đến ghê gớm.
Khương Vọng lại nhìn về phía Thanh Cửu Diệp: "Ta từng thấy qua tài bắn cung của ngươi, lúc giao chiến có lẽ ta và Thất Thụ sẽ cùng nhau thâm nhập bầy rắn, hấp dẫn công kích. Ngươi ở bên ngoài bắn tỉa, giúp chúng ta hạ thấp áp lực"
Thanh Cửu Diệp khẽ gật đầu: "Giao cho ta"
Đối với Khương Vọng đã trải qua sự mài giũa trên chiến trường Tề Dương thì chỉ huy tiểu đội chiến đấu cũng không làm khó được hắn.
Ánh mắt hắn lại chuyển về hướng Thanh Bát Chỉ: "Tuy rằng không thể vận dụng nặc y, nhưng ngươi vẫn ẩn núp trước. Nếu phát hiện xà vương tranh thủ một kích lấy mạng, có thể làm được không?"
Thanh Bát Chỉ tự tin nói: "Chỉ cần có thể phát hiện. Ta tuyệt đối không phát sinh vấn đề"
Khương Vọng nhìn nhìn gã: "Ta sẽ tận lực bức xà vương ra. Nếu quyết định muốn săn Nặc Xà thì phải tranh thủ thời cơ tốt nhất"
Tiếp theo, hắn quay qua Vũ Khứ Tật: "Đợi lát nữa lúc bắt đầu săn thú, ta sẽ phân phối một con Nặc Xà cho ngươi nghiên cứu trước, ngươi mau chóng nhằm vào đó điều chế thuốc giải độc. Có khó không?"
Vũ Khứ Tật cười: "Đây là cái ta am hiểu"
Hắn đều có an bài khác nhau nhằm vào sở trường đặc biệt của mỗi người.
Trước đó khi chấp hành nhiệm vụ của đạo quán, hắn cũng không làm được tỉnh tế thoả đáng như thế, đây là trưởng thành.
Mà phải trả giá gì vì chuyện này, chỉ có bản thân hắn biết.
Cuối cùng Khương Vọng nói với Tô Kỳ: "Thân pháp của ngươi tốt nhất, vậy thì làm đội dự bị, Tô Kỳ yên lặng gật đầu.
Ổ trên chiến trường, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị một đội dự bị, không phải vì điều gì khác, là vì lưu lại cho mình đường lui khi phạm sai lầm.
Không đến mức vừa sai đã đến đường cùng, không cách nào vãn hồi.
Hơn nữa lấy trạng thái cảm xúc hiện tại của Tô Kỳ, chỉ sợ cũng không đủ để đảm đương nhiệm vụ chủ yếu. Điều này không chỉ không phụ trách đối với an toàn của y, cũng là không phụ trách đối với những người tham dự săn thú khác.
Khương Vọng nói: "Các ngươi đều là cao thủ thân kinh bách chiến, ta chỉ có yêu cầu về phương hướng đại khái của mỗi người, phải ứng phó như thế nào trong tình huống cụ thể, do các ngươi tự quyết định. Ta cũng tin tưởng các ngươi có thể đưa ra được cách ứng biến tốt nhất"
Trong sự an bài của hắn, hắn và Thanh Thất Thụ chuyên về phòng ngự cùng nhau thâm nhập bầy rắn, gánh vác phân đoạn nguy hiểm nhất. Chỉ bàn về điểm này, bất cứ kẻ nào cũng không thể nghi ngờ sự chỉ huy của hắn.