Trong bản đồ của Thánh tộc, lần trước Khương Vọng xuyên qua Vùng đất Nặc Xà, chính là nơi Nặc Xà sinh sản nhiều nhất, cũng là một trong những "Cấm địa" săn thú của Võ sĩ Thánh tộc.
Trước kia lúc Thánh tộc còn cường thịnh, từng tổ chức không ít lần săn thú. Nhưng từ sau khi Yến Kiêu xuất hiện, Thánh tộc không ngừng mất máu, đã thật lâu không có võ sĩ đi vào nơi này.
Hiện giờ, đám người Thanh Thất Thụ đã nhặt lại quang vinh của tổ tông.
Bọn họ cũng thực kích động...
Được rồi, người kích động nhất không ai khác ngoài Thanh Thất Thụ.
"Ta phải dùng da của Nặc Xà để làm mũ cho Thanh Hoa!" Y thành khẩn thẻ.
"Vậy thật sự rất xấu" Thanh Bát Chỉ nói không lưu tình chút nào.
"Thanh Hoa chưa bao giờ thích mũ" Thanh Cửu Diệp cũng nói.
Một khi để cập đến Thanh Hoa, y không cách nào trầm tĩnh cả.
"Các ngươi thì biết cái gì? Tặng lễ vật, quan trọng là tâm ý! Ngẫm lại xem, ta thu hoạch vinh dự lớn như vậy trở về, tự tay dâng lễ vật lên vì nàng, trên lễ vật kia dính mồ hôi của ta, thậm chí nhiễm cả máu của ta... Nàng sẽ cảm động đến mức nào chứ?" Thanh Thất Thụ khinh miệt mà liếc y một cái.
Đám người trẻ tuổi này từng có người yêu hay sao? Thật sự kém Trương tiên sinh quá xa! "Đã tới gần vị trí mục tiêu" Khương Vọng nhắc nhở, kịp thời ngăn lại đám "Người trẻ tuổi" có lẽ đã hơn một trăm tuổi đang tranh giành tình cảm này.
Bằng không sao lại nói tấm bản đồ mà Tô Kỳ có được là thu hoạch hữu dụng nhất?
Người Thánh tộc sinh trưởng trong Sâm Hải Nguyên Giới, tuy rằng thế cục gian nan, nhưng có thể nói là cực kỳ hiểu biết đối với nguy hiểm ở nơi này.
Ít nhất lần này Khương Vọng không cần chờ bước vào vòng vây, mới kinh ngạc phát hiện mình gặp nạn.
Xa xa ở bên ngoài Vùng đất Nặc Xà, hắn lan tỏa đạo thuật ra, liên tục oanh kích mặt đất, "Rút dây động rừng"
Điểm khủng bố nhất của Nặc Xà chính là năng lực ẩn nấp của chúng, có thể nói tới vô ảnh đi vô tung.
Nhưng ẩn nấp kín kẽ như thế nào cũng không phải biến mất.
Nếu bị tổn thương thì vẫn sẽ có phản ứng.
Tê ~ tê ~ tê ~ Xà vương Nặc Xà có được có trí tuệ, có thể chỉ huy Nặc Xà hoàn thành vô số bố trí chiến thuật. Đối mặt tư thế này của Khương Vọng, tất nhiên nó sẽ không ngồi nhìn bầy rắn chết.
"Cành khô" đong đưa, bơi khắp trên cây, khắp các nơi trên mặt đất.
Bây Nặc Xà xa xa đã thoát ra từ trạng thái ẩn nấp, bắt đầu đột kích.
"Chuẩn bị!"
Khương Vọng và Thanh Thất Thụ liếc nhau, đang muốn tiến lên hấp dẫn bầy rắn.
Bỗng nhiên một bóng dáng từ mặt bên lập tức lao ập đến.
Người này xẹt qua một đường cong duyên dáng ở giữa không trung, đôi tay nắm một thanh chủy thủ đang lóe lên ánh sắc lạnh!
Là Tô Kỳ Y đột nhiên vọt vào bầy rắn, cầm ngược song chùy.
Nặc Xà lần lượt rơi ập xuống, liên tục bắn ra.
Cả người Tô Kỳ như đang phiêu đãng trong gió, hai ánh sắc lạnh qua lại quanh người, rồi bỗng nhiên quay lại.
Tư thế này mang đến cho người ta cảm giác tuyệt đẹp, cảm giác thật kỳ diệu, như đang ca vũ! Những cái đầu rắn không đếm được như mưa rơi xuống.
Đây là một điệu múa đồ xà, một bài ca giết chóc.
Khương Vọng nhanh chóng quyết định: "Thất Thụ thâm nhập bầy rắn, chia sẻ áp lực, ta chuyển làm dự bị"
Tô Kỳ đột nhiên bùng nổ chiến lực làm người ta bất ngờ, nhưng điều này cũng không hẳn là chuyện tốt. Quấy rầy tiết tấu trong sự chỉ huy thống nhất, trước nay không phải là một chuyện đáng khen ngợi gì.
Huống chị, rất rõ ràng, Tô Kỳ căn bản không nghĩ tới chuyện gì khác, y chỉ muốn phát tiết.
Thật ra Khương Vọng khá bất mãn.
Hắn hiểu tâm tình của Tô Kỳ, cũng vì thế mà an bài y làm dự bị chiến đấu săn thú, nhưng điều này không có nghĩa là hắn có thể chịu đựng Tô Kỳ quấy nhiễu hành động tổng thể.
Chỉ là hắn làm chỉ huy, lúc này không nên biểu lộ cảm xúc. Một người chỉ huy chiến sự chín chắn khi đối mặt với bất ngờ, phản ứng đầu tiên là phải cứu vớt lại tình thế.
Phanh!
Thanh Thất Thụ không nói hai lời, trực tiếp đạp chân lên thân cây, giơ Thanh Mộc Thuẫn mà đâm thẳng vào bầy rắn.
Cả người y giống như một thân cây gào thét mà lao vào, đâm ra một con đường bằng phẳng trong bầy Nặc Xà chẳng chịt.
"Tiếp theo!"
Y bắt lấy một con rắn, trở tay vứt con Nặc Xà kia văng ra.
Dưới một lực ném cực kỳ mạnh mẽ, Nặc Xà thẳng người ra như một thanh thương. Khương Vọng chém ngang ra một kiếm, nhanh nhẹn mà tước đi răng nọc, thân kiếm rung động, hắn ném con rắn không còn răng này hướng đến Vũ Khứ Tật đang đứng ở cực xa.
Không biết khi nào tay trái của Vũ Khứ Tật đã đeo lên một bao tay nửa trong suốt, duỗi tay đi bắt, nhưng căn bản không cần hắn ta lao lực.
Khi con Nặc Xà kia tới gần thì chợt mềm nhũn, xụi lơ ngã vào trên tay hắn ta.
Vũ Khứ Tật nhịn không được liếc nhìn Khương Vọng một cái, âm thầm kinh hãi vì khả năng khống chế lực đạo tuyệt diệu đỉnh cao này. Chỉ từ chiêu thức ấy, hắn ta đã nhận ra thực lực của Khương Vọng càng mạnh hơn mình đã tưởng.
Hắn ta lập tức không nói nhiều, trực tiếp lại trốn xa ra khỏi vòng vây, lấy ra công cụ tương ứng, chuyên tâm nghiên cứu nọc độc của Nặc Xà.
Một khi chiến đấu bắt đầu, tất cả mọi người trong đó đều phải phát huy tác dụng nên có của mình.
Lại nói đến bên kia, Tô Kỳ bay múa trong bầy rắn, vung đôi chủy thủ đến xuất quỷ nhập thần.
Thanh Thất Thụ một tay cầm cái thuẫn, trái đánh phải chắn.
Nếu nói nghiêm khắc, dưới số lượng tuyệt đối kia, thân pháp của Tô Kỳ sẽ càng ngày càng bị hạn chế, chủy thủ của y chính là múa vì mở đường. Mà phòng ngự của Thanh Thất Thụ cũng chưa bao giờ mang phong cách kín không kẽ hở, sở dĩ tình trạng hiện tại còn tốt đẹp, chủ yếu là bởi vì mũi tên của Thanh Cửu Diệp.
Mũi tên mà y gọt gỗ lâm thời, tuy uy năng cũng không như mũi tên Thần Long Mộc, nhưng cũng có cũng đủ sát thương để đối phó Nặc Xà.
Kéo cung thì nhất định sẽ bắn, mỗi phát mỗi trúng, mỗi lần trúng thì nhất định đâm vào điểm mấu chốt.
Có khi vào lúc Tô Kỳ nhảy thân không kịp, hoặc là Thanh Thất Thụ dời cái thuẫn chưa xong.
Lý Long Xuyên đã từng nói qua, cao thủ dùng cung trên chiến trường, so với thuật xạ kích thì khống chế tổng thể đối với cục diện chiến đấu, mới là năng lực càng quan trọng.
Mà cái nhìn đại cục của Thanh Cửu Diệp quả thật cực kỳ ưu tú. Mũi tên chỉ đông đánh tây, tỉnh chuẩn mà mang đến hiệu suất cao.