Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 683 - Chương 683: Đột Ngột Quay Lại

Chương 683: Đột ngột quay lại

Có lẽ là vì Yến Kiêu cũng đã chết rồi, nên cuối cùng nàng ta cũng có thể nhắc đến cái tên "Tiểu Ngư" này.

"Trúc Bích Quỳnh?" Hắn không ngờ mình lại có thể nghe thấy tên bằng hữu ở Sâm Hải Nguyên Giới cạnh bí cảnh Thất Tinh Lâu này. Ngược lại Khương Vọng còn có chút tò mò: "Nàng ấy nói thế nào?"

Hắn không hề nghi ngờ tính chính xác của chuyện này.

Một là vì Tô Khởi Vân không cần phải lấy việc này ra nói dối, nếu nàng ta muốn kết thân gì đó, thì ngày đầu tiên gặp đã kết thân luôn rồi, không cần phải chờ tới bây giờ. Hai là Điếu Hải Lâu và Thâu Thiên Phủ có thể xem như là môn phái cùng cấp bậc, Tiểu Ngư đó, thực sự là có khả năng qua lại thân thiết với Trúc Bích Quỳnh.

"Nàng ấy nói ngươi là một người tốt" Tô Khởi Vân nói.

"Hết rồi?"

Tô Khởi Vân đứng dậy đi tìm cái cánh còn lại: "NÑgươi còn muốn có gì nữa?

Nói ngươi bóc lột nàng ấy như thế nào, khiến đệ tử đường đường chính chính của danh môn phải bán mạng ở cái thôn trấn kia của ngươi, còn ngươi thì chạy đến Lâm Tri tiêu sái?"

Khương Vọng sờ sờ mũi, có chút xấu hổ.

Nhưng như vậy cũng có thể nói rõ lý do vì sao Tô Khởi Vân lại bằng lòng tin tưởng hắn ngay từ đầu. Vì nàng ta không chỉ thăm dò qua tin tức của hắn, mà hơn nữa còn có sự "đảm bảo" của Trúc Bích Quỳnh.

Vũ Khứ Tật im lặng nghe một hồi, không hề xen vào chủ đề nói chuyện của bọn họ, chỉ nói: "Những gì còn thừa lại sau khi các ngươi chọn, ta muốn lấy hết. Ta muốn quay về môn phái nghiên cứu thi thể của Yến Kiêu xem vì sao nó có thể bất tử bất diệt"

Khương Vọng kinh ngạc nói: "Hộp trữ vật của ngươi có thể chứa vừa sao?"

Không gian dự trữ càng lớn, hộp trữ vật lại càng quý.

Cũng giống như hộp trữ vật, không gian dự trữ đều có giới hạn. Thông thường trong hộp sẽ được chia thành các ô vuông, mỗi ô vuông có thể để một chút đồ vật, nhưng cũng không nhiều. Cũng đặt được các loại quần áo, dược bình, đạo nguyên thạch, Nhưng thi thể có kích thước lớn như vậy của Yến Kiêu thì không thể nhét vào được.

Như cái Khương Vọng thường dùng kia cũng chỉ có hai mươi ô.

"Tách ra là được" Vũ Khứ Tật thản nhiên nói.

""Ò" Phản ứng của Khương Vọng cũng rất hờ hững.

Việc hắn cắt mỏ, Tô Khởi Vân cắt cánh vốn đã là "tách rời" Yến Kiêu, chỉ là có lẽ Vũ Thứ Tật muốn làm "tỉ mỉ" hơn một chút thôi.

Đợi hắn ta "thu dọn" xong Yến Kiêu.

Khương Vọng liền ôm thi thể của Thanh Thất Thụ: "Đi thôi"

Dù sao cũng vẫn muốn đưa y về vùng đất Thần Ấm an táng.

Hắn trực tiếp nhún người nhảy lên, lúc bay ra khỏi tổ yến bỗng có một loại cảm giác kỳ quái, cả người hốt hoảng một chút rồi ngay lập tức xuất hiện trước nhà gỗ.

Nhà gỗ vẫn là nhà gỗ trước đó, chỉ là trong tổ yến dưới mái hiên kia đã không còn con yến không đuôi nhô đầu ra nữa.

Khương Vọng xoay người đi ra ngoài, Yến Kiêu đã chết, hắn cũng không còn ý định vào trong nhà gỗ thăm dò thử nữa. Hiện tại, thông đạo ly giới mới là cái quan trọng, hắn không muốn nửa đời còn lại của mình bị giam tại đây một chút nào.

Tô Khởi Vân và Vũ Khứ Tật càng không nói gì.

Rừng Huyền Lô vẫn u ám như cũ, nhưng vì Yến Kiêu đã chết, thi thể cũng bị bọn họ phân chia sạch sẽ, nên không còn vẻ căng thẳng như lúc đầu nữa.

"Về sau sẽ không còn đầu người bị treo lên nữa rồi, rừng Huyền Lô cũng sẽ nhanh chóng đi vào lịch sử" Vũ Khứ Tật không nhịn được nhìn thoáng qua Thanh Thất Thụ, cảm thán nói.

Lúc đi vào rừng Huyền Lô, Thanh Thất Thụ từng nói qua một câu như vậy —— "Sau này thứ treo ở trên cây này, có thể là ta, cũng có thể là con của ta"

Có lẽ chính câu câu nói này đã khiến y hạ quyết tâm, đồng thời cũng vứt bỏ tất cả.

"Chỉ hy vọng là như thế" Khương Vọng nói.

Họ im lặng suốt dọc đường.

Mãi cho đến khi rời khỏi rừng Huyền Lô, Khương Vọng mới dừng bước, ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Trời sắp tối rồi. Rõ ràng nên còn một khoảng thời gian nữa, nhưng màn đêm hôm nay lại tới sớm như vậy"

"Ngày có dài có ngắn, điều này cũng rất bình thường" Vũ Khứ Tật nói.

"Ngay cả đêm tối cũng gấp rút buông xuống a" Tô Khởi Vân nói: "Yến Kiêu cũng đã chết rồi. Đêm tối cũng không còn gì đáng sợ nữa"

Khương Vọng nhanh chóng xoay người: "Không, chúng ta quay lại!"

Vũ Khứ Tật và Tô Khởi Vân không rõ nội tình lắm, nhưng dù sao họ cũng vừa mới thành lập sự tin tưởng với hắn, nên cũng đều xoay người đi theo hắn.

Tiếng gió rít.

Ba người vừa vội vàng trở về trong rừng, nhìn thấy nhà gỗ.

Khương Vọng lấy ra cây Thần Long Hương tìm được trên người Thanh Thất Thụ, lập tức đốt nó lên.

"Sao thế?" Vũ Khứ Tật vừa mở miệng.

Trước mắt liền tối sầm.

Đêm tối của Sâm Hải Nguyên Giới bỗng nhiên buông xuống.

Ở Sâm Hải Nguyên Giới, ban ngày đều không thoát khỏi u ám, ban đêm lại càng đen như mực.

Trong bóng đêm đen kịt không thấy năm ngón tay, điểm đỏ đang cháy của Thần Long Hương kia trở nên vô cùng nổi bật.

Trong bóng tối, giọng nói của Tô Khởi Vân vang lên: "Không phải Yến Kiêu đã chết rồi sao? Tại sao chúng ta vẫn phải đốt Thần Long Hương?"

Khương Vọng đặt Thanh Thất Thụ xuống đất, sau đó từ trên đầu ngón trỏ của hắn, một đóa diễm hoa đã nở rộ rồi nhẹ nhàng trôi nổi trong không trung.

Diễm hoa mang lại ánh sáng, chập chờn chiếu rọi mặt Tô Khởi Vân và Vũ Khứ Tật.

"Đúng là Yến Kiêu đã chết, nhưng "Sự xâm nhiễm của Đêm" thì chưa chắc cũng đã biến mất theo" Khương Vọng nói.

Dựa vào tin tức mà Tô Khởi Vân thu thập được, Yến Kiêu có mối liên hệ chặt chẽ với "Sự xâm nhiễm của Đêm" thậm chí rất có khả năng là chính Yến Kiêu đã tạo ra "Sự xâm nhiễm của Đêm".

Nhưng vấn đề ở chỗ, tin tức mà Tô Khởi Vân thu thập được đến từ đâu?

Chính là từ trong phòng sách của Sâm Hải Thánh tộc tới.

Hay nói cách khác, nếu nghĩ đến những góc tối u ám, nếu Sâm Hải Thánh tộc muốn để cho nàng ta tra được gì thì nàng ta chỉ có thể tra được đến đó.

Còn chân tướng ra sao... Thì ai mà biết đây?

"Ta không hiểu ý của ngươi" Hiển nhiên là Tô Khởi Vân khó có thể chấp nhận.

Khó khăn lắm nàng ta mới tìm ra thủ phạm của "Sự xâm nhiễm của Đêm"

rồi đi tới rừng Huyền Lô để liều mạng báo thù cho Tiểu Ngư.

Vậy mà hiện tại Khương Vọng lại nói, Yến Kiêu chết rồi, nhưng "Sự xâm nhiễm của Đêm" có thể sẽ không tiêu tan.

Đây chẳng phải là nói những gì nàng ta làm đều là vô dụng sao?

Lúc Khương Vọng đang muốn giải thích thì Vũ Khứ Tật bỗng nhiên cắt ngang bọn họ.

"Vừa rồi các ngươi có phát hiện ra không..." Giọng nói của hắn ta có chút nghỉ hoặc: "Hình như tổ yến đã biến mất rồi?"

Thể tích của đóa diễm hoa Khương Vọng vừa phóng này rất nhỏ, chỉ có thể chiếu sáng trong phạm vi trước mắt ba người.

Lúc này nghe Vũ Khứ Tật nói như vậy, diễm hoa bỗng nhiên to ra, vọt lên giữa không trung, soi miếng đất trống trước nhà gỗ sáng rõ mồn một.

Đạo thuật diễm hoa này sớm đã thuần thục đến mức tự nhiên trong tay Khương Vọng.

Lúc này bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng, tổ yến dưới mái hiên của nhà gỗ nơi Yến Kiêu sống kia đúng là đã biến mất!

Bình Luận (0)
Comment