Đám người Điền Thường đi ngang qua chỗ Khương Vọng ẩn thân để đi về phía trước, lời nói họ nói với nhau cũng rơi vào tai Khương Vọng.
"Còn bao lâu nữa đây?" Một giọng nữ hỏi.
"Chắc sắp rồi, ta thấy trên địa đồ cũng không phải quá xa" Một giọng nam ân cần trả lời.
"Phỏng đoán của tên quái vật quả nhiên đã đúng. Lần này chúng ta thật sự có thể tìm được thế giới ẩn tỉnh!" Một giọng nam khác rất vui mừng mà nói.
"Quái vật cái gì? Đó là Bình công tử!"
Khương Vọng lại nghe ra tiếng quát lớn kia là tới từ Điền Thường - Hắn cũng chỉ từng nói chuyện với Điền Thường.
Giọng nam vui mừng trước đó tiếp tục trả lời: "Nơi này cũng không phải là Tức Thành. Chúng ta nói cái gì ở chỗ này, hắn có thể nghe được hay sao?"
Quái vật? Điền An Bình sao?
Khương Vọng cân nhắc trong lòng.
Chuyện về Điền An Bình, Trọng Huyền Thắng đã từng cố ý nói cho hắn biết, nếu gặp được người này thì phải cực kỳ cẩn thận.
Sau khi nghe thấy cuộc đối thoại này, Khương Vọng có được hai tin tức.
Thứ nhất, chính là uy tín của Điền Thường đối với đội ngũ Điền gia trong thế giới bản nguyên này cũng không đủ, ít nhất sau khi gã quát lớn, vẫn có người dám tranh cãi. Thứ hai, Điền An Bình cũng không được quá tôn trọng trong Điền gia, ít nhất những người trẻ tuổi này cũng lén lút không tôn trọng y. Thậm chí Điền Thường cũng không có giữ gìn quá mức, càng như chỉ đi ngang qua sân khấu, tỏ vẻ mình không liên quan đến những lời không tôn trọng này.
Đương nhiên, kiêng kị sợ hãi của những người này đối với Điền An Bình cũng rất rõ ràng.
Đám người Điền gia này thật thả lỏng, cũng không biết là cậy vào cái gì.
Trận hình vẫn còn duy trì, nhưng không mấy ai quá khẩn trương, đều câu được câu không mà tán gẫu. Ai không biết còn tưởng rằng bọn họ đang dạo chơi ngoại thành.
"Lại nói tiếp, tên môn khách đi cửa sau của Trọng Huyền gia kia cũng thật thông minh. Biết tự động thay đổi tỉnh vị trước"
"Tên kia tự đi rồi cũng đỡ tốn công, bằng không còn phải nghĩ cớ giải thích với Trọng Huyền gia"
"Một môn khách, chết thì chết, chết trong thăm dò bí cảnh không phải rất bình thường sao? Giải thích cái gì?"
"Ha, cứ khăng khăng mở miệng muốn một vị trí trong chúng ta. Để tránh người khác sinh nghi, chúng ta còn không tiện từ chối"
"Được rồi. Ít nói chút chuyện không liên quan đi"
Lại là Điền Thường lên tiếng quát bảo ngưng lại.
Tuy uy vọng của gã cũng không đủ, nhưng dù sao cũng là thủ lĩnh được Điền thị chỉ định trong chuyến này, chung quy những người khác cũng không thể quá coi rẻ gã, bởi vậy cũng an tĩnh một hỏi.
Hình như bọn họ rất rõ mình nên chạy đi đâu, mục tiêu cũng thật rõ ràng.
Tất cả giống như đều là do Điển An Bình sắp xếp.
Mục tiêu của Khương Vọng cũng rất rõ ràng, là đi theo chân bọn họ tới cùng.
Cũng đâu có chuyện có sẵn đường mà không đi, cứ nhất quyết tự mình đi bậy bạ đi ruồi nhặng không đầu.
Còn về chuyện cuối cùng làm như thế nào, vậy xem tình hình rồi nói tiếp.
Đám con cháu Điền thị này, tính luôn cả Điền Thường thì tổng cộng có mười bốn người. Còn có năm người của Điền thị tiến vào bí cảnh Thất Tỉnh Lâu, đại khái là giấu tai mắt ở thế giới khác.
Lúc này Khương Vọng mới phát hiện, thì ra hắn vẫn luôn đi ngược phương hướng. Thì ra không nên đi hướng bắc, phải đi về nam...
Nhìn từ nơi buông xuống, nói không chừng cứ đi mãi về hướng nam thì hắn còn tiếp xúc với mục tiêu trước cả đám người Điền gia này nữa.
Khương Vọng cũng không rõ những người Điền gia này phân biệt phương vị như thế nào. Cho dù có người đặc biệt vẽ ra địa đồ, cát trên biển cát này cứ bay lên đáp xuống, đông thổi đến tây, tây thổi đến đông, sao có biện pháp vẽ rõ ràng được chứ?
Đương nhiên điều này cũng không quan trọng.
Dù sao đi theo là được rồi.
Di động thì nặc y sẽ mất đi tác dụng.
Nhưng Khương Vọng rất kiên nhẫn, chờ nhóm người này sắp biến mất ở cuối tầm nhìn thì hắn mới hiện ra đi theo sau từ xa xa, hơi có động tĩnh thì lập tức giả chết tại chỗ.
Có đội ngũ Điền thị mở đường ở phía trước, trên đường cũng không cần tự chú ý, tính an toàn cao lên rất nhiều.
Đối với những tu sĩ siêu phàm, những dòng cát chảy này căn bản không tính là nguy hiểm. Có nhiều phương pháp có thể ứng phó được.
Làm Khương Vọng chú ý chính là, những người Điền gia này cũng không phi hành lên đường. Chắc chắn bọn họ càng hiểu biết thế giới ẩn nguyên này hơn, vậy thì bay trên không trung sẽ thật sự gặp phải nguy hiểm nào đó.
Hắn yên lặng tính toán thời gian trong lòng, sau hai canh giờ rưỡi, nguy hiểm thật sự của thế giới này mới lần đầu tiên tiến đến.
"Bão cát!" Trong đội ngũ Điền thị có người kinh hô.
Hình như bọn họ sớm có chuẩn bị đối với chuyện này, Khương Vọng đứng xa xa đã nhìn thấy, mười bốn người của Điền gia bày trận tại chỗ, nhanh chóng chui vào mặt đất. Đồng thời, dưới sự điều động của đạo thuật này, một tảng đá vuông khổng lồ xuất hiện, hơn nữa nhanh chóng chặn lên khe hở, hình thành một "Cái nắp" hình nửa vòng tròn.
Thứ cuối cùng xuất hiện là một thành lũy như phần mộ.
Mà ngay vào lúc thành lũy hình dạng phần mộ này xuất hiện.
Cát vàng che trời đang trào dâng.
Giống một con rồng khổng lồ nối liền cả bầu trời, cao tốc thổi quét đến từ nơi xa.
Quá đột nhiên, cũng quá nhanh! Căn bản không cho người ta thời gian phản ứng.
Vừa rồi còn bầu trời quang đãng, cát yên gió lặn.
Chỉ trong chớp mắt mà tất cả đều tối sầm xuống.
Cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy.
Khương Vọng học theo, trực tiếp chui sâu xuống bên dưới.
Nhanh chóng triệu ra Đằng Xà Triển Bích vây quanh chính mình, mà trên Đằng Xà Triền Bích cũng nở ra vô số Thực Chỉ Hoa.
Trong hoàn cảnh tại nơi biển cát này, Đằng Xà Triển Bích hiển nhiên không phải lựa chọn quá tốt, nhưng Khương Vọng quá vội vàng nên không kịp chuẩn bị nhiều hơn.
Cũng không thể cậy vào Nhất Kiếm Thành Viên để chống đỡ bão cát đáng sợ như vậy đúng không?
Dưới chân không có gốc rễ, tất nhiên sẽ bị cuốn đi.
Vậy phải có tự tin bao lớn, mệnh số kiên cường đến mức nào.
Cát vàng che trời lấp đất cuốn qua, tất cả mọi thứ tầm mắt có thể đạt được đều bị thổi quét.
Từ khe hở mà Đằng Xà Triển Bích để lại, hắn có thể nhìn thấy vị trí của đám người Điền thị bị cuốn ra một cái hố sâu trong nháy mắt, lượng cát đá khổng lồ bị cuốn lên trời cao.
Nhưng đạo thuật "Thạch Mộ" mà đám người Điền thị hợp lực kết ra kia lại vững như dãy núi.
Khương Vọng chú ý tới, hình như "Thạch Mộ" kia có liên hệ với địa mạch, dưới "Thạch Mộ" có vô số thứ nhìn như rễ kéo dài xuống, bảo vệ chặt cát đất phía dưới, tựa như đại thụ cắm rễ xuống mặt đất.