Cùng lúc đó, Điền Thường ra lệnh: "Không cần lưu thủ, oanh sát hắn!"
Gã lờ đi khôi lỗi của Điền Dũng, ra lệnh cho đám người tập trung đạo pháp để đánh cho Khương Vọng nổ tan xác.
Đủ loại đạo thuật tập trung vào màn mưa!
Khương Vọng dù đang bó tay bó chân nhưng vẫn bộc phát ra chiến lực kinh người, một thanh nhuyễn kiếm chợt trái chợt phải, chợt thẳng chợt cong, mỗi lần đều điểm trúng điểm yếu hại của đạo pháp.
Một tay hắn bấm niệm pháp quyết như bay, Đằng Xà, Thực Chỉ Hoa, Mộc Thứ... đều là đạo thuật hệ Mộc vô cùng đơn giản, nhưng lựa chọn thời cơ vô cùng thỏa đáng, lần nào cũng có thể một đòn ngăn địch, cưỡng ép xáo trộn phối hợp đạo thuật của đám người Điền thị, tạo thành cơ hội thoát thân cho mình.
Nhất thời, trong màn mưa lớn quang ảnh chói lòa, ngay cả Mặc võ sĩ cũng bị liên lụy nhiều lần, bị thương không nhẹ, nhưng thân thể Khương Vọng vẫn sừng sững đứng trong màn mưa.
Trong lòng Điền Thường thất kinh. Ngoại trừ kiếm viên kia, từ đấu tới cuối người này vẫn chưa sử xuất ra thủ đoạn mãnh liệt nào, duy chỉ có như vậy mới càng bày ra thực lực của hắn cao hơn cao hơn tất cả mọi người.
Trừ phi...
Hắn nhìn thoáng qua Điền Dũng, từ đầu đến cuối vẫn không động đậy.
Điền Dũng lại không hề có cảm giác gì với sự do dự của Điền Thường, chỉ lo đau lòng xót ruột cho Mặc võ sĩ của mình. Nhưng dù gã có đau lòng lúc này cũng không thể rút khôi lỗi hai cánh ra, bởi vì một khi thiếu đi sự kiềm chế của Mặc võ sĩ, rất có thể tặc tử kia có thể thừa cơ thoát chiến.
Gã có lòng lấy đạo thuật cường lực hỗ trợ nhanh chóng oanh sát đối thủ, nhưng không thể tránh tác động đến khôi lỗi của mình.
Nhưng đúng lúc này, chợt có chuyện bất ngờ xảy ra trong màn mưa.
Dụng cụ che mặt của Khương Vọng không phải trang bị chuyên nghiệp mà là do hắn dùng quần áo che tạm. Trước đó hắn cũng không có nhu cầu che mặt.
Cũng chính vì vậy, bịt mặt của hắn cũng không chắc chắn lắm.
Hắn phải vận dụng kiếm thuật và đạo thuật ngoài tuyệt chiêu của mình đến cực hạn, khó khăn lắm mới có thể chống đỡ được thế công dày đặc.
Nhưng dù sao cũng vẫn có cực hạn.
Mặc võ sĩ bất chợt xẹt qua một đao, mặc dù hắn tránh kịp nhưng lưỡi đao vẫn quệt qua.
Thế là... bịt mặt rách.
Khương Vọng còn chưa chú ý tới điều này, nghe mấy người Điền thị gầm thét lên mới phản ứng được.
"Là ngươi!"
"Tặc tử to gan!"
Hiển nhiên những người này đã nhận ra Khương Vọng.
Dù sao, trước đó hắn cũng có tham gia vào đội ngũ của bọn họ, dù không có giao lưu gì nhưng vẫn đối mặt vài lần.
Điền Dũng gầm lên: "Nể mặt Trọng Huyền gia mới chia cho ngươi một vị trí đi bí cảnh, ngươi lại dám to gan lớn mật cướp bảo vật của Điền thị ta!"
Thế công tạm dừng một lát, chỉ có Đằng Xà Triển Bích trên đỉnh đầu gào thét vì bị màn mưa đập trúng.
Khương Vọng thầm thở dài trong lòng.
Hắn thu Xà Tín Kiếm vào trong hộp trữ vật.
Lập tức rút Trường Tương Tư của mình ra.
Kiếm ngâm trong màn mưa.
"Nói là cướp thật khó nghe" Khương Vọng nói: "Tranh bảo trong bí cảnh Thất Tinh Lâu, ai cũng đều tự dựa vào thủ đoạn của mình mà tranh, hiện giờ nó không còn mang họ Điền nữa!"
Lời này đúng là lý thẳng khí tráng mà.
Bí cảnh Thất Tinh Lâu là của Tề quốc, chứ không phải của Điền gia.
Bất kỳ ai tiến vào bí cảnh cũng có tư cách chiếm hữu bảo vật trong đó.
Đây là chuyện được tất cả mọi người công nhận.
Nếu Điền gia dám công khai tuyên bố đồ trong bí cảnh Thất Tinh Lâu đều là của mình, sẽ có nhiều, rất nhiều người nhổ nước bọt vào mặt bọn họ.
Đoạt bảo trong bí cảnh đều được giải quyết bên trong bí cảnh, không có ai đem ân oán trong bí cảnh ra ngoài.
"Ngươi nói có lý. Tranh bảo trong bí cảnh, mỗi người phải tự dựa vào thủ đoạn của mình. Ngươi chết ở đây, Trọng Huyền gia cũng không thể nói gì hết" Điền Thường âm u, màn mưa tí tách lập tức rào rào nặng hạt hơn:
"Giết hắn!"
Đằng Xà Triền Bích bị đánh nát chỉ trong chớp mắt.
Đám người Điền thị vây quanh nơi này càng không nương tay, ai nấy đều chuẩn bị dùng ra thủ đoạn mạnh nhất.
"Các ngươi đã nhận ra ta, còn cho rằng có thể giết được ta sao?" Khương Vọng nhấc trường kiếm lên: "Ta cần phải thay đổi nhận thức sai lầm của các ngươi!"
Trường kiếm kéo một cái trước mắt mọi người, xẹt qua một lằn ngang tiêu sái.
Danh Sĩ Thất Vọng chỉ kiếm!
Hạt mưa tách ra, hỏa diễm tách ra, lưỡi gió cũng tách ra...
Trong màn mưa.
Tất cả đạo thuật trong màn mưa đều bị một kiếm này chém làm đôi.
Bao gồm cả Mặc võ sĩ nãy giờ dây dưa cũng bị một kiếm này chém làm đôi.
Thậm chí Điền Thường còn không kịp chấn kinh đã nghe thấy âm thanh cả đời khó quên.
Thu thu thu, thu thu thu.
Keng keng...
Thùng thùng...
Âm thanh to lớn, ồn ào.
Diễm tước chỉ chít, lấy Khương Vọng làm trung tâm, vô cùng cuồng dã vô cùng dữ dẫằn lao ra theo nhiều phương vị khác nhau.
Trong bát âm hợp tấu.
Bây diễm tước nổ tung với tốc độ không gì sánh kịp.
Thoáng chốc đã nổ cho màn trọng vũ thành hư không.
Diễm tước mổ thẳng vào tất cả mọi người trong phạm vi của nó, khiến cho cả đám liên tục lùi lại.
Trong vòng ba mươi trượng vuông, không còn kẻ địch nào nữa, chỉ có một mình Khương Vọng.
Bát âm Diễm Tước, uy lực của Nội Phủ!
Khương Vọng bó tay bó chân còn có thể chống đỡ thế công của bọn họ, bây giờ hắn thoải mái rồi, hai bên đâu còn là một cấp bậc nữa.
Chỉ một kiếm thức, một đòn đạo thuật đã có thể giết cho đám người này lặng ngắt như tờ.
Ngay lần bị oanh tạc ở trong làn nước, Khương Vọng đã chuẩn bị rồi.
Sở dĩ lúc ấy hắn thuấn sát bốn người Điền thị chính là để bọn họ không thể tổ hợp thành sát trận có chiến lực cấp Nội Phủ.
Trước đó Điền Hòa đã tiết lộ, trận bàn sát trận do Công Dương Lộ nắm giữ, cần mười người mới có thể thành hình.
Tổng cộng có mười bốn người Điền thị tiến vào Ẩn Tinh thế giới.
Trong đó, Lưu Tư đã chết, Điền Hòa bị thương nặng, còn lại mười hai người.
Đáng lẽ chỉ cần giết ba người là được, Khương Vọng giết thêm một người chính là để yểm hộ cho Điền Hòa, lo lắng những người này nhìn vào số lượng mà phát hiện ra điều gì bất thường.
Hắn giết tu giả Đằng Long Cảnh dễ như chặt dưa chém rau từ lâu rồi.
Mấy người Điền gia mất đi át chủ bài sát trận, hắn vốn không cần sợ. Trước đó hắn còn lo che giấu tung tích để bỏ chạy chủ yếu là vì không muốn gây phiền toái mà thôi.
Dù sao thì Đại Trạch Điền thị cũng là danh một đỉnh cấp một phương, có thể không đắc tội thì vẫn hơn.
Khương Vọng không muốn để lộ ra mặt thật nhưng dù có bị phát hiện cũng không có gì phải sợ.
Bảo vật tăng thọ là thứ hắn buộc phải có, có thể vụng trộm lấy thì vụng trộm, nếu không thể...
Thì cứ quang minh chính đại, nghênh ngang lấy đi!