Thực ra Khương Vọng muốn đợi bên cạnh Địa Quật để tiện tiếp xúc với Tỉnh Thú đầu tiên nhưng bận tâm đến Khánh Hỏa Kỳ Minh nên mới cố ý lui ra Sau.
Hắn tìm bừa một nơi trong phạm vi Khánh Hỏa Nguyên Thần chỉ, gác kiếm ngang đầu gối.
Khánh Hỏa Kỳ Minh thì lặng lẽ ngồi im bên cạnh hắn.
"Ngươi nói" Khương Vọng cố ý tìm đề tài nói: "Vì sao các ngươi không đậy Địa Quật lại? Đúc một tấm sắt lớn đậy lên trên Địa Quật không phải là được rồi sao?"
Cảm xúc của Khánh Hỏa Kỳ Minh vẫn chưa bình ổn lại nhưng vẫn giải thích:
"Cho dù là thứ gì đậy trên cái lỗ này đều sẽ biến mất, bao gồm cả con người. Cho nên ngươi đừng rơi xuống đó, rơi xuống là tiêu luôn đấy"
"Thế à" Khương Vọng gật đầu: "Ta sẽ chú ý"
Khánh Hỏa Kỳ Minh thật sự giống như được bật nút nói.
Hắn ta nhìn về phía lỗ hổng kia.
"Ngươi biết không? Thật ra từ khi còn rất nhỏ ta đã muốn đến đây"
Khương Vọng chờ câu sau của hắn ta.
Nhưng Khánh Hỏa Kỳ Minh lại hỏi: "Có phải ngươi cũng cảm thấy ta rất hèn nhát không?"
Vẻ mặt của hắn ta trông có vẻ rất chân thành.
Khương Vọng ngẫm nghĩ, cũng tỏ thái độ vô cùng chân thành nói: "Ta chưa từng trải qua những chuyện ngươi đã trải qua cho nên ta không thể tuỳ tiện phán đoán ngươi"
Khánh Hỏa Kỳ Minh trầm mặc một hồi, đỏ hồng mắt cười hỏi: "Trên Thanh Thiên có phải là một thế giới rất tươi sáng không?"
Hắn ta nói: "Ta chưa từng nghe thấy ai nói những câu như thế này. Mọi người luôn luôn bảo sao hay vậy, luôn luôn dễ dàng phủ định người khác.
Có người nói, hắn là một tên hèn nhát. Những người khác liền nghĩ là vậy.
Có người nói, hắn có thể trở thành Vu chúc là do may mắn, những người khác liền cũng liền nghĩ chẳng qua hắn ta may mắn mà thôi"
"Ở Phù Lục sẽ không có ai hỏi thêm một câu nào nữa. Ngươi biết không?"
Hắn ta nhìn về phía Khương Vọng.
Khương Vọng lắc đầu: "Chỉ e là đã khiến ngươi thất vọng rồi"
Hắn nói: "Chỗ chúng ta không phải là một thế giới rất tươi sáng. Ai nói gì nghe vậy đó là trạng thái bình thường của mọi người. "Trăm năm bia đá cũng mòn, ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ" những lời đồn đại có thể dễ dàng thay đổi hoặc phá hủy cả một con người. Nhiều khi mọi người lười suy nghĩ, bảo thủ không chịu thay đổi, mù quáng theo thói quen. Cũng có đôi lúc, mọi người nghi ngờ tất cả, không tin tưởng bất kỳ ai. Lòng tham không đáy, âm mưu hoành hành, lợi ích trên hết, ân tình đạm mạc, luôn luôn chỉ nghĩ cho riêng mình chứ không quan tâm đến người khác..."
"Những gì mà ta nói chỉ là giọt nước trong biển cả, chỉ là ô trọc chẳng ý nghĩa gì trong mớ ô trọc. Sự đen tối của thế giới bản thân ta cũng chẳng thể miêu tả hết được.
Nhưng cũng không phải ta muốn nói với ngươi thế giới mà ta đang ở tuyệt vọng đến nhường nào.
Bởi vì nơi đó vẫn có ánh sáng, có rất nhiều ánh sáng, chúng tồn tại ở nơi mặt trăng không so được, mặt trời cũng không bằng, thiêu đốt thế giới kia.
Có người thương thiên hại lí, cũng có người chăm sóc người bị thương.
Có người bội bạc.
Cũng có người lời hứa ngàn vàng. Vì một lời hứa bất chấp sống chết.."
Khương Vọng rất bình tĩnh: "Thế giới chính là một thế giới như vậy. Ngươi nhìn thấy ánh sáng thì đó là ánh sáng. Ngươi nhắm mắt lại, thì đó là bóng tối.
"Ngươi hỏi ta thế giới của ta như thế nào. Đây chính là thế giới mà ta đang ở, là trên Thanh Thiên của các ngươi"
Khánh Hỏa Kỳ Minh trầm mặc.
Những chiến sĩ trong Vô Chi Địa Quật lúc này đều đang tĩnh dưỡng, không có ai nhìn về phía bên này, chắc là đã tiêu cạn tỉnh lực trong trận đấu lúc trước.
Hai người ngồi ở một góc vắng vẻ, bọn họ đều không thuộc về Địa Quật này.
Khương Vọng là khách qua đường, nhưng dường như Khánh Hỏa Kỳ Minh cũng thế.
"Ngươi có muốn nghe chuyện cũ của ta không?" Khánh Hỏa Kỳ Minh hỏi.
"Dù sao cũng đang rảnh rỗi mà" Khương Vọng nói.
Biểu cảm của hắn rất nhẹ nhàng, Khánh Hỏa Kỳ Minh cũng thoải mái hơn một chút.
"Phụ thân ta là một kẻ hèn nhát, ta là con trai của kẻ hèn nhát"
Khánh Hỏa Kỳ Minh dùng bắt đầu này mở đầu câu chuyện của hắn ta.
"Lúc đầu ông ấy vốn rất có thiên phú, được tộc nhân ký thác hy vọng, tu hành cũng thuận buồm xuôi gió, tiến độ rất nhanh nhưng ngay lần đầu tiên vào Địa Quật trấn thủ đã gặp phải đợt thú triều lớn nhất khi ấy, chiến sĩ bộ tộc tử thương vô số"
Ông ấy cùng một nhóm người xuống Địa Quật mà chỉ còn một mình ông ấy sống sót. Chuyện này rất không may.
Vì ông ấy sợ. Cực kỳ sợ.
Thậm chí... để trốn tránh trách nhiệm trấn thủ Địa Quật, ông ấy đã tự phế Đồ Đằng của mình.
Ông ấy chấp nhận bị người ta chỉ thẳng vào mặt thóa mạ, chấp nhận bị tất cả mọi người xem thường ông ấy chứ cả đời không chịu bước vào Địa Quật một bước.
Về sau, ông ấy chết. Chết trong một ngày mùa đông.
Ông nội ta không chịu đựng được nỗi nhục ông ấy mang đến nên đã tự tay giết ông ấy"
Khánh Hỏa Kỳ Minh nhắc đến cha đẻ với giọng điệu lạnh lùng. Mắt hắn ta nhìn về phía Địa Quật, trên mặt không có cảm xúc gì.
"Từ nhỏ ông nội đã nói với ta, muốn ta trở thành một chiến sĩ thực thụ, ta phải dũng cảm, phải rửa sạch nổi nhục cho gia đình mình. Ta cũng thực sự coi đây là mục tiêu, hắc khổ tu hành, mơ ước sớm ngày có thể tham dự trận chiến ở Địa Quật. Còn ông nội ta, ông ấy là tấm gương tốt, hàng năm đều xuống Địa Quật một lần... và thế là ông ấy đã chết trong Địa Quật"
"Về sau ta được dưỡng phụ nhận nuôi. Ta nói mục tiêu của ta là đối mặt với U Thiên, là muốn trở thành chiến sĩ có thể chém giết được Tỉnh Thú. Ông ấy khen ngợi ta có chí khí, cũng rất ủng hộ ta. Nhưng mỗi lần ta xin được xuống Địa Quật với ông ấy, ông ấy đều nói ta còn nhỏ, còn phải đợi thêm mấy năm nửa. Lần nào cũng để ta lại trong Hỏa Từ"
"Sau đó, ông ấy cũng chết"
"Ngày ông ấy chết, ta đã đứng ở ngoài thành lũy của Vô Chi Địa Quật. Lúc cánh cửa mở ra, mọi người đưa cho ta một miếng vải rách, nói là mảnh vải trên y phục ông ấy. Đó là đồ vật duy nhất ông ấy để lại, ông ấy đã rơi xuống U Thiên rồi"
Nói đến đây, Khánh Hỏa Kỳ Minh hít một hơi thật sâu: "Không biết vì sao, ta cũng không biết vì sao, ngày đó ta nhìn thành lũy của Vô Chi Địa Quật, đột nhiên cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Ta vẫn luôn muốn xuống Địa Quật, đã muốn từ rất nhiều năm, cũng cố gắng vì điều này rất nhiều năm, nhưng bắt đầu từ ngày hôm đó, cuối cùng ta cũng không muốn nữa, ta cũng không dám muốn nữa"