Khương Vọng nói: "Hôm nay ngươi vẫn tới"
"Ta không muốn tới, nhưng ta không thể không tới. Sự nhẫn nại tộc nhân dành cho ta đã sắp đến giới hạn rồi.ngươi biết không? Lúc ta chủ trì nghi thức Điểm Tinh Tướng, có tộc nhân đã nói, nếu nghi thức không thành công thì sẽ đem Vu chúc ta tế trời"
Khánh Hỏa Kỳ Minh mấp máy môi: "Ta biết, bọn họ đang nói nghiêm túc"
Khương Vọng nhớ tới Tướng thú của Sâm Hải Thánh tộc, người ruồng bỏ truyền thống, người đi ngược với giá trị quan phổ biến, cuối cùng bị tộc đàn ruồng rẫy. Những chuyện thế này thậm chí vốn cũng không thể nào phán đoán được đúng sai.
Nếu như do hắn ta mà việc "người đến từ Thanh Thiên" đến tới Địa Quật chọn người cũng bị từ chối thì hậu quả hắn ta phải chịU Không cần nghĩ cũng biết.
Sở dĩ hắn ta nổi giận với Khánh Hỏa Nguyên Thần cụt một tay thực ra cũng không phải hoàn toàn là nổi giận, chỉ vì hắn ta không dám để lại mình Khương Vọng, tự mình trở về bộ tộc.
"Trước khi ngươi xuất hiện, ra đã lên kế hoạch rời khỏi Khánh Hỏa bộ rồi.
nhưng.." Khánh Hỏa Kỳ Minh đắng chát lắc đầu: "Một người không dám xuống Địa Quật thì có bộ tộc nào chấp nhận chứ?"
"Có phải ngươi rất tò mò vì sao ta lại nói những chuyện này với ngươi không?"
Khánh Hỏa Kỳ Minh tự hỏi tự trả lời: "Bởi vì hiện tại ta vẫn rất sợ hãi"
"Ta căm hận bản thân vì sao lại sợ hãi đến như vậy nhưng ta cũng không có cách nào khác. Ta thật sự sợ hãi"
"Ta buộc phải nói gì đó"
"Nhưng ngoài lúc ta cầu khấn ra thì không có ai chịu nghe ta nói"
Giọng Khánh Hỏa Kỳ Minh rất buồn, có một sự cô độc vì bị xa lánh.
Khương Vọng chỉ vỗ vai hắn ta, không nói gì.
Khánh Hỏa Kỳ Minh không sai sao?
Tất cả mọi người trên Phù Lục đều phải đối mặt với uy hiếp đến từ U Thiên.
Tất cả chiến sĩ đều không màng sống chết chiến đấu vì bộ tộc còn Khánh Hỏa Kỳ Minh lại trốn ở nơi an toàn tham sống sợ chết.
Khánh Hỏa Kỳ Minh thực sự hoàn toàn không có lỗi sao?
Hắn ta không thể chiến thắng nỗi sợ hãi của bản thân chẳng lẽ là lỗi của hắn ta sao?
Không phải tất cả mọi người đều có thể trở thành người dũng cảm. Vậy người không dũng cảm phải chăng không có tư cách để sống sót? Xuất phát từ hiện thực ác liệt mà nói, có lẽ là thế. Nhưng nó không nên như thế.
Khương Vọng cho rằng với trí tuệ và trải nghiệm của mình thì chưa đủ để phán đoán Khánh Hỏa Kỳ Minh đúng hay sai. Hoặc là vấn đề này vốn chẳng hề có đáp án.
Cho nên hắn không hề nói gì.
Hắn chỉ trầm mặc một lúc.
Gửừ gừ gừ...
Gửừ gừ gừ...
Trong Vô Chỉ Địa Quật vang lên tiếng gió.
Tiếng gió đó như bắt nguồn từ nơi xa xôi nào đấy, gào thét kéo đến, gào thét áp sát.
"Tinh Thú!"
"Tinh Thú đến rồi!"
Có người hét lớn.
Gần như vừa nghe thấy tiếng động Khương Vọng đã ấn lên kiếm: "Ngươi ở đây chờ ta một lát, ta lên phía trước xem thử"
Khánh Hỏa Kỳ Minh cũng không đáp lại. Lúc này cả người hắn ta đang căng ra. Tỉnh Thú xuất hiện giống như đã mở cánh cửa vô hình trong lòng hắn ta ra, thả tất cả sợ hãi ra ngoài.
Khương Vọng không thể ở lại an ủi hắn ta cho nên chỉ nhìn hắn ta một cái, tung người lao đi đến lỗ thủng kết nối với U Thiên.
Vô Chỉ Địa Quật rất lớn, Khương Vọng cũng không chẩn chờ, nhưng lúc hắn chạy đến, trước lỗ thủng đã có rất nhiều chiến sẽ Khánh Hỏa bộ đã sẵn sảng nghênh địch.
Râu quai nón đang ra lệnh, điều động đội hình.
Còn Khánh Hỏa Nguyên Thần cụt một tay thì cảm theo chiến đao đang đứng trước đội ngũ, lộ ra vẻ kiên định.
Khánh Hỏa Nguyên Thần đối xử với Khánh Hỏa Kỳ Minh có thể nói là quá khắc nghiệt.
Nhưng y là chiến sĩ của Khánh Hỏa bộ, trấn thủ Vô Chi Địa Quật, thậm chí còn vì chuyện đó mà mất đi một cánh tay.
Y đã bị mất một cánh tay nhưng vẫn ở trong Địa Quật chiến đấu.
Mãi cho đến bây giờ khi Tỉnh Thú đột kích y vẫn không do dự lao ra đầu tiên.
Người như y, có tư cách xem thường kẻ hèn nhát như Khánh Hỏa Kỳ Minh không?
Hình như là cũng có.
Thế giới này không phải là không đen thì trắng, không trắng tức là đen, có rất nhiều chuyện không thể nào nói rõ được đúng sai.
Kể ra cũng kỳ lạ, rõ ràng là nghe thấy tiếng gió gào thét nhưng U Thiên trước mắt thì lại tĩnh lặng như chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Tinh Thú đâu?" Khương Vọng hỏi.
Không ai để ý đến hắn, tất cả chiến sĩ trước lỗ hổng đều tập trung toàn bộ tỉnh thần đề phòng, chuẩn bị chiến đấu.
"Chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện" Khánh Hỏa Nguyên Thần mau chóng nhìn hắn một cái, nói: "Đứng sau lưng ta đi"
Khương Vọng nghe lời đi ra sau, không cậy mạnh.
Những chiến sĩ trong Vô Chỉ Địa Quật được huấn luyện rất nghiêm túc, lúc này quanh lỗ thủng đã có một đội ngũ canh giữ, đao tuốt khỏi vỏ, cung lên dây. Đằng sau đó một chút có hai đội để bù vào chỗ trống. Những chiến sĩ ở xa hơn một chút vẫn đang tĩnh dưỡng, căn bản không hề nhìn sang bên này.
Họ có thể làm việc có trình tự đến mức này thì hoàn toàn có thể xưng là một chỉ quân đội chính quy, hơn nữa còn rất tỉnh nhệ.
"Tới rồi"
Khánh Hỏa Nguyên Thần nói.
Khương Vọng nhìn thấy, trong màu mực dày đặc không tan kia lúc này bắt đầu lấm tấm những tia sáng đan xen, vừa nhìn giống y như màn đêm đầy SaO.
Hình ảnh đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Cảnh tượng này khiến người ta gần như đã hiểu, vì sao người Phù Lục gọi phía dưới Địa Quật là "U Thiên" "U Không" chứ không phải U Uyên.
"Lần này phải đốt sạch" Khánh Hỏa Nguyên Thần lầm bầm.
Khương Vọng đã biết, trong Khánh Hỏa bộ, "đốt sạch" cùng nghĩa "hời to"
Y nói ngược thế này chứng tỏ cường độ của đợt Tinh Thú này không ít, đợt Tỉnh Thú đầu tiên mà đã nhiều thế này thì tình hình sau đó sẽ rất nghiêm trọng.
"Đội hai, đội ba chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, tiến lên!" Râu quai nón hét to:
"Đội bốn, đội năm kết thúc nghỉ ngơi, tiến lên chờ lệnh!"
"Tinh Thú là những con thú đen nhánh nhưng trên người có những đốm sáng. Đốm sáng càng nhiều thì càng mạnh. Đám Tỉnh Thú này rất khó đối phó. Lúc ngươi rút đi chú ý vị trí, đừng để ảnh hưởng những chiến sĩ khác"
Khánh Hỏa Nguyên Thần vội vàng giải thích với Khương Vọng, cùng lúc đó y đã tiến lên trước một bước, chém trường đao xuống!
Lỗ thủng này của Vô Chi Địa Quật là phương viên khoảng sáu mươi trượng, vì cửa hang không có quy tắc gì nên con số này không chuẩn xác lắm.
Nhưng nó thật sự rất lớn.