Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 741 - Chương 741: Mưu Tính

Chương 741: Mưu tính

Mãi đến giữa trưa, bọn họ đều duy trì khoảng cách tương đối với Lý Phượng Nghiêu, mãi đến hoàng hôn mới không để lại thể lực mà cực tốc chạy tới, đương nhiên là vì làm tê liệt người có khả năng quan sát.

Bọn họ tới gặp Lý Phượng Nghiêu vào khoảng thời gian nguy hiểm này, quả thật là cực kỳ có thành ý.

Bởi vì chỉ cần Lý Phượng Nghiêu hơi có tâm tư, động thủ giữ lại thì bọn họ tuyệt đối không kịp chạy về "Sinh điểm" chỉ có thể tuyên bố Ván Cờ Sinh Tử thất bại.

"Các ngươi đều đã từng thua" Lý Phượng Nghiêu nói.

Giọng điệu của nàng thật bình tĩnh, không có chế nhạo, cũng không phải trào phúng, chỉ là trần thuật một sự thật bình thường.

"Ta không thể phủ nhận" Khương Vô Tà cũng không thẹn quá thành giận, ngược lại có vẻ rất thẳng thắn thành khẩn: "Đối với loại người như ta mà nói, vượt giới hạn chỉ là chuyện bình thường. Nhưng việc thua kém nhân vật như Lôi Chiêm Càn một cảnh giới lại không phải điều ta có thể san bằng được. Có lẽ cả Vương Di Ngô cũng không làm được"

Thiên chi kiêu tử, vượt giới hạn giết địch cũng không hiếm thấy. Nhưng Lôi Chiêm Càn không phải hạng người vô danh gì, hắn ta cũng là thiên chi kiêu tử chân chính, chênh lệch cảnh giới như vậy đã rất lớn.

Tựa như lúc trước Trọng Huyền Thắng đẩy Thiên Địa Môn ra trước một bước, trong ba ngày ở Thái Hư Huyễn Cảnh, hắn ta kiếm điểm công hai đầu của Khương Vọng, hở một tý là muốn "Luận bàn", đánh đến Khương Vọng căn bản không có khả năng đánh trả. Mãi đến khi cùng tiến giai lên Đằng Long, Khương Vọng mới vượt mặt lên trước. Đáng tiếc lúc này Trọng Huyền Thắng đã luôn miệng nói là "Dĩ hòa vi quý".

Phương Sùng có chút kinh ngạc mà liếc nhìn Khương Vô Tà một cái, ông ta không ngờ Khương Vô Tà nổi tiếng kiêu ngạo cực đoan, đứng trước câu nói không chút nể mặt này của Lý Phượng Nghiêu mà vẫn có thể duy trì bình tĩnh như vậy. Hơn nữa lời trong lời ngoài của hắn ta như đã chính miệng thừa nhận thực lực của mình không bằng Vương Di Ngô. Hắn ta thừa nhận bản thân làm không được, lúc đánh giá Vương Di Ngô còn nói "Có lẽ cũng làm không được" Xem ra, hắn ta thua tâm phục khẩu phục trong trận chiến lúc trước với Vương Di Ngô.

Phương Sùng che giấu kinh ngạc của mình rất khá. Ông ta chỉ trông rất ngượng ngùng mà lắc đầu, chắp tay nói với Lý Phượng Nghiêu: "Phương mỗ vô dụng, liên thủ hai Bộ cũng bị Lôi Chiêm Càn đánh bại, làm Lý cô nương chê cười"

Hai người giao phong với Lôi Chiêm Càn đều có cùng một kết quả.

Hiện tại đối mặt với cùng một vấn đề của Lý Phượng Nghiêu, thoạt nhìn họ đều thẳng thắn thành khẩn, nhưng mà bản chất phản ánh ra lại hoàn toàn khác biệt.

Khương Vô Tà là tự tin không lay chuyển được, hắn ta thừa nhận hiện tại mình không phải đối thủ của Lôi Chiêm Càn, nhưng hiển nhiên cho rằng đó chỉ là chênh lệch về cảnh giới.

Phương Sùng lại mang dáng vẻ giấu dốt thường thấy của Tứ Hải thương minh, dù sao cũng tự nhận không bằng, cam bái hạ phong, không tranh nổi bật cái gì.

Hành động trung tâm của thương đạo chính là trục lợi, đứng trước chữ "Lợi" thì mặt mũi phong quang gì cũng phải đứng sau cả.

Nếu có một ngày thương nhân muốn tranh sĩ diện, vậy nhất định là vì chuyện tranh sĩ diện có thể mang đến ích lợi lớn hơn nữa.

Nhưng sở dĩ Lý Phượng Nghiêu cường điệu "Các ngươi đều đã từng thua", cũng không phải để bọn họ thừa nhận thất bại mà thôi.

Mà nàng muốn bọn họ thừa nhận, họ đã mất đi tư cách cạnh tranh hạng nhất.

Thật ra đó là điều kiện mà nàng đưa ra.

Nhưng Khương Vô Tà và Phương Sùng rất ăn ý mà ngậm miệng không nói đến vấn đề này, không chịu từ bỏ tư cách tranh đoạt hạng nhất. Đồng thời còn nhấn mạnh sự cường đại của Lôi Chiêm Càn, biểu đạt tính tất yếu về chuyện bọn họ liên thủ.

Đại khái là biết rõ Lý Phượng Nghiêu lãnh ngạo, bọn họ tìm từ đều rất uyển chuyển.

Tất nhiên Lý Phượng Nghiêu cũng đọc hiểu ý của bọn họ. Khương Vô Tà lòng dạ cực cao, Phương Sùng theo đuổi ích lợi lớn nhất, bảo hai người như vậy vì một lần thất bại mà từ bỏ tranh đoạt hạng nhất, chuyện này thật sự không quá hiện thực.

Không có suy tính lâu lắm, Lý Phượng Nghiêu trực tiếp hỏi: "Các ngươi tính làm như thế nào?"

Vẫn là Khương Vô Tà trả lời: "Kế hoạch càng phức tạp thì càng khó chấp hành, đặc biệt Lôi Chiêm Càn cũng không ngu xuẩn. Cho nên kế hoạch của chúng ta rất đơn giản, đợi lát nữa ta và Phương Sùng sẽ lên đường cực nhanh, đi lên trước chiếm cứ sinh điểm. Buổi sáng ngày mai, chúng ta sẽ tới hội hợp cùng tỷ. Ba người chúng ta cùng nhau bình định tất cả chướng ngại, trực tiếp đi tìm Lôi Chiêm Càn, đánh hắn trở tay không kịp, chém giết hắn ngay tại chỗ!"

Đối với Khương Vô Tà mà nói, có lẽ độ ưu tiên giết chết Lôi Chiêm Càn còn cao hơn cả chuyện tranh đoạt hạng nhất trong Cờ Sinh Tử.

Còn về việc Lôi gia và Khương Vô Khí trả thù, tất nhiên hắn ta không để bụng. Hắn ta vốn là người cạnh tranh với Khương Vô Khí, giết chết Lôi Chiêm Càn coi như chém đứt một tay của Khương Vô Khí.

Lý Phượng Nghiêu hoàn toàn có lý do hoài nghi, sở dĩ Khương Vô Tà trực tiếp bại lui vào ngày đầu tiên, có lẽ là vì che giấu tài năng và tung hỏa mù, sau đó liên thủ với cường giả để bao vây giết chết Lôi Chiêm Càn.

Trên thực tế, trong cuộc chiến gặp phải ngày thứ hai, Lôi Chiêm Càn vừa đối mặt đã tàn sát sạch chiến sĩ Tật Hỏa Bộ, mà Khương Vô Tà cũng lựa chọn trực tiếp lui lại, chưa thật sự ra tay.

Hơn nữa trong kế hoạch mà Phương Sùng và Khương Vô Tà đã thương lượng và định ra, cũng chỉ nói là đánh bại Lôi Chiêm Càn, đào thải Xích Lôi Bộ, hoàn toàn không có ước định giết chết Lôi Chiêm Cân.

Đối với "Hàng lậu" trộn lẫn trong lời nói của Khương Vô Tà, Phương Sùng rất thức thời mà duy trì im lặng.

Sao Lý Phượng Nghiêu có thể không rõ những tâm tư thầm kín này?

Nhưng nàng chỉ hỏi: "Ba người chúng ta?"

Nàng cũng không quan tâm Khương Vô Tà có muốn giết Lôi Chiêm Càn hay không, nàng sẽ ra tay hỗ trợ đánh bại Lôi Chiêm Càn, nhưng tuyệt đối không tung ra một kích cuối cùng. Nếu Khương Vô Tà có thể giết chết người này thì cứ việc đi giết. Giết không chết thì nàng cũng đứng nhìn.

Bình Luận (0)
Comment