Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 776 - Chương 776: Vinh Danh: Đằng Long Mạnh Nhất Thái Hư

Chương 776: Vinh danh: Đằng Long mạnh nhất Thái Hư

Bách Bảo Các vốn có xuất thân từ quần đảo gần biển, có rất nhiều vật ly kỳ cổ quái. Nhưng nói thật thì đối với đẳng cấp hiện tại của Khương Vọng thì có rất ít vật có giá trị.

Từng vật phẩm đấu giá lần lượt được mang lên, Khương Vọng chỉ ra giá ở các bí thuật vô cùng hiếm lạ mà thôi.

Chỉ tốn không tới năm trăm đạo nguyên thạch, đương nhiên là Trọng Huyền Thắng bỏ tiền ra rồi.

"Loại đạo thuật này căn bản không đáng giá tiền này, mắc quá" Trọng Huyền Thắng nói thẳng.

Khương Vọng cố ý sưu tầm những bí thuật này là để hoàn thành giải phong ấn cho tầng ba của Diễn Đạo Đài, thuận miệng nói: "Đấu giá mà, khó tránh khỏi việc đẩy giá lên cao"

"Không" Trọng Huyền Thắng lắc đầu nói: "Cao hơn giá trị thật của bọn nó quá nhiều. Những bí thuật này ngoại trừ hiếm ra thì không có uy năng nào đáng kể"

Hắn ta hạ giọng nói: "Có thể là càng ngày càng có nhiều người biết về Thái Hư Huyễn Cảnh rồi"

Trừ Diễn Đạo Đài ở Thái Hư Huyễn Cảnh, thật sự không nghĩ ra được còn chỗ nào có thể cần đến loại bí thuật này nữa. Ví dụ như một môn đạo thuật có thể biến nước thành màu đỏ, thật là bệnh, người sáng tạo ra đạo thuật này là để thuận tiện lúc nào cũng có thể giả bộ hộc máu sao?

Loại đạo thuật này tất nhiên sẽ dần bị đào thải, không thể tồn tại lâu, nhưng bây giờ lại công khai xuất hiện bên trong hội đấu giá, còn có người ra giá để mua nó!

Khương Vọng là vì Diễn Đạo Đài, còn những người khác thì sao?

Trọng Huyền Thắng từ đó suy rộng ra.

Nếu nhu cầu từ Thái Hư Huyễn Cảnh ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài thì có lẽ lúc Thái Hư Huyễn Cảnh hoàn toàn phổ biến đã không còn lâu nữa.

Lúc này, người hầu chịu trách nhiệm phục vụ gian phòng của bọn họ gõ cửa nói: "Công tử, món bảo vật mà ngài lưu ý muốn mua đã được đưa lên rồi ạ"

Chính là món "Bảo vật tăng thọ" mà Trọng Huyền Thắng sắp xếp, Thất Tuệ Hoa.

Bọn họ cũng đã sớm nhìn thấy thông qua Thủy Nguyệt kính, Trọng Huyền Thắng chỉ khoát tay ngắt lời: "Bất luận người khác ra giá bao nhiêu, ta đều ra giá nhiều hơn một ngàn đạo nguyên thạch"

Bách Bảo Các đã từng nhìn thấy nhiều người hào phóng, nhưng mà vẫn bị sự hào phóng quá mức này làm cho kinh ngạc một lúc, ngẩn người mất một lúc mới đáp lời rời đi.

"Hai vạn đạo nguyên thạch!"

"Hai vạn một ngàn đạo nguyên thạch!"

"Ba vạn! Ba vạn đạo nguyên thạch rồi!"

"Ba vạn một ngàn, khách quý phòng chữ Thiên không chút do dự, lại tăng giá rồi!

"Năm vạn đạo nguyên thạch!"

"Trời ạ, năm vạn một ngàn. Tương truyền rằng Thất Tuệ Hoa bảy năm mới ra hoa, tâm năm mới ra quả! Không biết ai có thể đoạt được bảo vật này, thật khiến cho chúng ta mỏi mắt trông chờ!"

Giọng nói của mỹ nhân Tam Phần Hương Khí lâu thông qua đá truyền âm vang vọng khắp phòng, còn vẻ đẹp của nàng lại được Thủy Nguyệt kính chiếu rõ.

Thất Tuệ Hoa được cắm trong một chiếc bình thủy tỉnh, vừa không ảnh hưởng đến việc quan sát lại vừa có thể bảo tồn hiệu quả của dược hiệu rất tốt. Ánh sáng vừa đủ, sức sống bừng bừng.

Buổi đấu giá này có quy mô không lớn lắm, chẳng qua là nhờ sự tồn tại của món Bảo vật tăng thọ Thất Tuệ Hoa này mới có thể hấp dẫn một ít khách quý.

Trọng Huyền Thắng đương nhiên chiếm giữ phòng chữ Thiên, mười phần tài đại khí thô.

Sau một hồi, người hầu lau mồ hôi gõ cửa đi vào: "Công tử, đã lên đến hai mươi vạn đạo nguyên thạch rồi! Ngài vẫn muốn tiếp tục nâng giá lên sao?"

Trọng Huyền Thắng thể hiện vẻ vô cùng tài đại khí thô nói: "Đã vượt qua mức giới hạn mà ta nói với ngươi rồi sao?"

"Tiểu nhân biết rồi!" Người hầu lại vội vã cúi đầu đi ra.

Bách Bảo Các không ai biết Thất Tuệ Hoa là giả, trừ người đã bị Trọng Huyền Thắng mua chuộc - vị đại sư chịu trách nhiệm giám định Thất Tuệ Hoa kia. Đối với người kia mà nói thì cũng không mạo hiểm lắm, vì hàng giả sẽ không bị khổ chủ khác mua mất.

Cái tên Thất Tuệ Hoa có vẻ rất dễ nghe, nhưng thật ra là một loại lương dược được trồng ở trong vườn thuốc của Đông Vương Cốc. Có thể có được danh tiếng như hiện tại đều là do được Đông Vương Cốc tuyên truyền tốt.

Cái gì mà "Bảy năm ra hoa, tám năm kết quả" đều là nói quá lên thôi, nhưng quả thật nó cũng đã trở thành một trong những thứ mang lại nhiều tiền tài nhất cho Đông Vương Cốc.

Hai mươi vạn đạo nguyên thạch đã vượt qua giá trị thật của Thất Tuệ Hoa rất nhiều, cho nên người hầu Bách Bảo Các mới chạy đến nhắc nhở Trọng Huyền Thắng.

Bách Bảo Các tất nhiên muốn kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng cũng phải nhìn xem đối tượng là ai nữa. Làm thịt được túi tiền của các công tử ca đương nhiên vô cùng tốt nhưng chỉ sợ những công tử ca này bị lỗ lại quay lại làm khó thì lại chọc phải phiền toái lớn. Cho nên người muốn làm ăn lâu dài đều hiểu được đạo lý nên một vừa hai phải thôi.

Nhưng bọn họ đã nhắc nhở qua để Trọng Huyền Thắng không nên đọ độ "giàu có" rồi, vậy thì kết quả có thế nào thì cũng không thể trách cứ đến bọn họ được nữa.

Bất luận người khác ra giá nào thì bên này đều thêm một ngàn đạo nguyên thạch. Người tài đại khí thô ra tay hào phóng như vậy, đủ để đánh bại phần lớn người cạnh tranh. Trọng Huyền Thắng chính là dùng loại sách lược này để "khuyên lui" những người có khả năng muốn mua món Thất Tuệ Hoa này.

Lúc giá bán đã lên đến ba mươi vạn lẻ một ngàn đạo nguyên thạch, giọng nói của người hâu bên ngoài bỗng nhiên vang lên: "Ấy ấy, Bảo công tử, xin đừng!"

Râm!

Cửa phòng bị một cước đá văng ra, Bảo Trọng Thanh bước vào phòng.

"Mập mạp chết bầm, ta biết thế nào cũng là ngươi!"

Người hầu của Bách Bảo Các trước đó đã cố ý hô to tên người đến để cho Trọng Huyền Thắng có thời gian kịp phản ứng. Bọn họ không thể ngăn được Bảo Trọng Thanh, chỉ có thể nhắc nhở như vậy mà thôi.

Nhưng Trọng Huyền Thắng cũng không có phản ứng gì, vẫn là dáng vẻ uể oải dựa vào ghế mềm, ngay cả cái mông cũng chẳng thèm di chuyển chút nào. Chỉ vẫy tay một cái, chào: "Khỏe không, Bảo mặt rỗ"

Bảo Trọng Thanh tức giận hỏi: "Ngươi cố ý chống đối ta phải không? Ngươi biết ta đang ở đây? Cố ý khiến ta chán ghét? Muốn nâng giá lên hả?"

Mấy người đi theo sau y cũng toàn là người quen cũ, Phúc Hải Thủ Diêm Nhị cùng với Bình Tây Song Sát. Đại khái trong khoảng thời gian này có tiến bộ, sau khi vào phòng thấy được Khương Vọng, có một loại nóng lòng muốn thử để chuộc lại mối nhục ngày trước.

Còn Khương Vọng vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện Diễn Đạo Đài, căn bản không có thởi gian để phản ứng với loại chuyện cười này. Chỉ tiện tay bắn ra một đóa Diễm Hoa, đóa Diễm Hoa đó không tiếng động nổ tung trong không trung, ánh lửa không tản đi mà ngược lại đan dệt lại một chỗ, hóa thành một con diễm tước. Diễm tước tinh xảo linh động sải cánh, rơi vào trên mu bàn tay Khương Vọng, cúi đầu rỉa lông.

Bình Luận (0)
Comment