Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 790 - Chương 790: Thập Tứ!

Chương 790: Thập Tứ!

Dường như lúc này chiến cuộc đã tiến vào hôi cuối.

Mà Vương Di Ngô, vẫn cứ giữ nguyên nắm đấm của mình.

Ánh mắt của hắn ta tàn khốc đến đáng sợ.

Thu quyền, ra quyền, thu quyền, ra quyền.

Vào lúc này, Vương Di Ngô đánh ra hai quyền.

Một quyền hướng lên trên, một quyền hướng về phía trước.

Chỉ hai động tác đơn giản, nhưng nhanh như thể diễn ra cùng một lúc.

Dưỡng như đồng thời có hai nắm đấm đánh sang hai hướng khác nhau.

Một quyền đấm lên đánh nổ không khí, nhấc lên khí lãng khổng lồ, lật tung cả Trọng Huyền Thắng giữa không trung!

Mà một quyền đấm tới trước kia như xuyên qua thời gian, vượt cả không gian đấm trúng bụng Thập Tứ, đấm trúng cả bộ phụ giáp cứng rắn lạnh băng kia.

Lấy điểm tiếp xúc với nắm đấm làm trung tâm, cả bộ giáp nặng nề như núi nứt ra, vết rạn lan nhanh như mạng nhện, rồi nổ tung!

Mà đúng lúc này, một trọng kiếm vừa vặn tiến tới gần bả vai của Vương Di Ngô.

Sau đó, Thập Tứ bị đánh bay, trọng kiếm bật ra khỏi vai, chỉ mới bật ra một nửa đã nát thành vô số vụn sắt màu đen, che kín nửa vai Vương Di Ngô, số còn lại bay bay rơi xuống mặt đất.

Lúc này Thập Tứ đã mất đi ý thức, trọng kiếm tự hành băng tán còn dứt khoát hơn cả giáp nát.

Trọng Huyền Thắng ở giữa không trung gian nan ổn định thân hình, bất chợt quay đầu, chỉ thấy bóng hình trầm mặc quen thuộc kia đang bất lực bay lại, bộ giáp bị nghiền nát bay bay theo như một đàn bươm bướm.

Trong đó, có một thân thể nổi bật, mềm nhũn.

Khuôn mặt trắng bệch, tóc dài bay múa.

"Ta sẽ bảo vệ ngươi mà, mập mạp"

"Ngươi bảo vệ ta thế nào? Dáng vẻ của ngươi nhìn là biết dễ ức hiếp rồi biết không hả! Bảo vệ tốt chính ngươi đi! Còn nữa, về sau không được gọi ta là mập mạp!"

"Cộp cộp cộp cộp!" Xuất hiện trước mặt là một vóc dáng nhỏ nhắn toàn thân phủ giáp, gương mặt cũng giấu sau mũ giáp.

"Thế nào?" Tiếng nói mềm mại truyền ra từ mũ giáp: "Vậy nhìn có vẻ không dễ ức hiếp đúng không!"

Lại một lần bị đánh ngã xuống đất.

Đám hài tử dễ dàng thực hiện được kia vênh váo tự đắc rời đi.

Thật ra hắn đã quen rồi, chỉ trực tiếp nằm trên mặt đất bất động. Nếu không phải trên người quá đau, cứ nằm vậy mà ngủ một giấc cũng khá tốt.

Nhưng nàng lại như không thể nào quen được, nằm bên cạnh buồn rầu mà oán giận: "Sao đều không sợ ta vậy chứ?"

"Ngươi vừa mở miệng nói chuyện thì ai cũng biết ngươi là tiểu nương rồi!"

Hắn tức giận mắng: "Thật là ngốc quá"

"À.." Hình như nàng có chút uất ức, nhưng lại nhanh chóng điều chỉnh lại:

"Vậy sau này ta không nói chuyện với người khác nữa"

"Ta không nói nữa, được không?" Nàng hỏi.

"Vương Di Ngô, ngươi chết chắc rồi"

Đôi mắt Trọng Huyền Thắng đỏ rực lên, hắn ta điên cuồng mà rống giận:

"Ngươi chết chắc rồi!"

Đạo nguyên trong cơ thể dâng trào, như một cái rương lọt gió, Đạo Mạch Đằng Long bay lên trời từ Thiên Địa Cô Đảo.

"Thì ra là một nữ nhân" Vương Di Ngô lạnh nhạt nói.

Hắn ta nghiêng đầu, nhìn vào bả vai rồi nhẹ nhàng thổi một hơi.

Mạt sắt khắp vai đã bị thổi bay, để lộ ra một vết máu thật cạn.

Một kiếm muốn trực tiếp bổ hắn ta ra kia cuối cùng chỉ chém rách chiếc áo, khó khăn lắm mới quẹt trầy làn da mà thôi.

Sau đó hắn ta giương mắt nhìn Trọng Huyền Thắng đang đứng trên trời cao: "Làm vậy thì ngươi phẫn nộ rồi, đúng không?"

Khí thế của Trọng Huyền Thắng điên cuồng bùng nổ.

Cũng ngay vào lúc này, hắn ta bật người tới gần, đấm ra một quyền!

"Khi đánh cắp vị trí của Trọng Huyền Tuân, ngươi biết ta sẽ phẫn nộ không?"

Một tay của Trọng Huyền Thắng nhanh chóng ấn thành quyết.

Kim tiễn, Mộc tiễn, Thủy tiễn, Hỏa tiễn, Thạch tiễn...

Những mũi tên đạo thuật chằng chịt bị trọng thuật thêm vào, chia làm ngũ hành, tiếp ứng lẫn nhau, gào thét lao xuống.

"Lúc vu oan hãm hại huynh ấy, ngươi biết ta sẽ phẫn nộ không?"

Nắm tay đấm mạnh tới, một quyền đã quét sạch tất cả mũi tên đạo thuật kia.

Vương Di Ngô tiếp tục xông thẳng lên.

"Mơ ước vị trí vốn không thuộc về ngươi, đua đòi đầy tham lam ti tiện.."

Hắn ta tung một nắm đấm kéo theo ảo ảnh trăm ngàn quyền, bao trùm trên mọi phạm vi.

"Tên trộm cắp vô dụng lại vô sỉ nhà ngươi!"

Trọng Huyền Thắng không chịu tránh lui, hắn không bao giờ muốn lui lại một bước tránh né tên đáng chết trước mắt này nữa!

Đạo Mạch Đằng Long đang điên cuồng xuyên qua sương mù mông muội.

Tay trái của hắn hóa thành đao, chém nghiêng xuống dưới.

Bên cạnh chưởng đao đang tuôn trào huyết diễm, hắn không màng tất cả mà thiêu đốt tinh huyết, thúc giục thành thức Trảm Thủ Đao này!

Một đao trảm phá ảo ảnh trăm ngàn quyền, sắc nhọn vô cùng!

Vương Di Ngô trở tay nắm ngược lên người mình một cái, hư ảnh một bộ quần áo bị nắm ra, hắn dùng nó để chống lại một thức Trảm Thủ đao này.

Bảo vật "Xá Thân Y7, có thể ngăn cản một lần công kích trong phạm vi chịu đựng cực hạn. Mà cực hạn của "Xá Thân Y" này là đỉnh cao Ngoại Lâu Cảnh!

Hư ảnh bộ quần áo nhẹ nhàng dừng lại trên đường đi của Trảm Thủ Đao này.

Hư ảnh biến mất, đao thế cũng tan hết, huyết diễm đã lụi tàn. Chỉ có một nắm tay trần mập mạp, mềm như bông không có gì lực sát thương nào đấm xuống. Sát lực quấn quanh trên đó đã bị "Xá Thân Y" triệt tiêu.

Vương Di Ngô có rất nhiều thủ đoạn để chống lại đao này, nhưng hắn ta lại lựa chọn tiêu hao "Xá Thân Y" có thể bảo mệnh, đương nhiên là vì càng nắm chắc cuộc chiến càng tốt.

Trảm Thủ đao của Trọng Huyền Thắng bị trừ khử, nắm tay của hắn ta cũng đã đấm đến, tấn công thẳng vào cổ họng của Trọng Huyền Thắng!

Hoa quang chợt lóc.

Ngọc giác bên hông Trọng Huyền Thắng im hơi lặng tiếng mà vỡ vụn, mà thân thể hắn ta đã biến mất khỏi nơi đó.

Bảo vật cứu mạng của hắn ta, Na Di Hộ Thân Ngọc!

Nó ngăn cản tổn thương trí mạng, đồng thời sẽ dịch chuyển vị trí của người đeo trong nháy mắt, trợ giúp thoát đi hiểm cảnh.

Nhưng mà...

Hiệu quả của Na Di Hộ Thân Ngọc không cách nào vượt qua Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh.

Bình Luận (0)
Comment