Cuộc va chạm ngắn ngủi này đã tới hồi kết thúc, một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ thân kiếm Trường Tương Tư bị đánh văng đi, mà cả người Khương Vọng cũng bị một quyền đấm bay!
Khương Vọng bị đấm văng tới trước cửa "Mộng Hoa) sau khi thân thể bị hất bay ngược đã ngừng lại thì hắn ép mình nuốt ngụm máu tươi đã trào lên cổ họng xuống, sau đó tiếp tục lao vút trở về lần nữa.
Lại là một kiếm Thân Bất Do Kỷ!
Hắn đã hứa hẹn với Trọng Huyền Thắng, muốn thử giết chết Vương Di Ngô, vậy tuyệt đối không để người này có cơ hội thở dốc.
Một khắc không ngừng, một kiếm không thôi.
Trường kiếm lập tức lao vút đến.
Đối mặt với một kiếm đáng sợ này, Vương Di Ngô vẫn không lựa chọn né tránh, thậm chí hắn ta lại nâng nắm đấm bị xuyên thủng kia lên, tiếp tục đối đầu với Khương Vọng lần nữa.
Chỉ là lúc này, trên nắm tay hắn ta đã cuồn cuộn huyết khí, tuôn ra binh sát hùng mạnh.
Một quyền này lấy tốc độ kinh người mà bành trướng lên.
Binh sát kích động, ngưng tụ thành các loại hình tượng, là giáp sĩ, là ky tướng, có cả tiễn thủ, cả thuẫn vệ...
Một quyền diễn hóa ngàn quân!
Một quyền này mang thanh thế to lớn vô ngần, nhưng ánh mắt của Khương Vọng lại càng thêm tự tinl Vương Di Ngô không lựa chọn trực tiếp lấy Vô Ngã Sát Quyền đấm trả lần nữa, dù là vì nắm tay bị thương đã khó có thể chịu đựng được loại giao phong này, hay là vì hắn ta đoán rằng Vô Ngã Sát Quyền không ngăn được một kiếm Thân Bất Do Kỷ thì chung quy thì hắn ta cũng đang tránh lui!
Ít nhất vào giờ phút nảy, đối mặt với Khương Vọng cùng cảnh giới, hắn ta đã đánh mất đi tự tin "Vô địch" !
Mà điều này chính là thứ đánh dấu thời điểm cán cân thắng bại bắt đầu nghiêng!
Khương Vọng tiến rồi lại tiến.
Trường Tương Tư không hề do dự mà đâm vào ngàn quân do binh sát biến thành, một vệt sương quang ngăn cách binh sát mãnh liệt trong thời gian ngắn ngủi.
Một kiếm chém xuống, ngàn quân lui tránh!
Trong thời gian ngắn ngủi, binh sát tách ra một "Con đường" Khương Vọng và Vương Di Ngô hai mặt nhìn nhau.
"Ai là thiên hạ đệ nhất Đằng Long!"
Hắn lại gầm lên lần nữa.
Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp được Vương Di Ngô ở bí cảnh Thiên Phủ, người này coi tất cả cao thủ cùng cảnh ở đó như cỏ rác. Bất kể là Trọng Huyền Thắng, Lý Long Xuyên, hay Hứa Tượng Càn, cũng bao gồm cả Khương Vọng hắn.
Nhưng giờ này ngày này, người từng bước ép sát, hùng hổ doạ người kia đã đổi thành Khương Vọng, hai bên đã thay đổi vị trí.
Hắn tung kiếm tiến về phía trước từ "Con đường" đã chém mở kia, kiếm quang uốn cong nhưng khí thế như rồng, chém ra ba kiếm liên tục, Lão Tướng Trì Mộ, danh Sĩ Thất Vọng, Thân Bất Do Kỷ!
Gương mặt Vương Di Ngô không có cảm xúc, tay trái mở rộng rồi lại bỗng khép lại.
Binh sát bị trảm ra lại tụ hợp lần nữa, mà quyền trái của hắn ta đã đấm ra trước!
Binh sát cuồn cuộn khiến Khương Vọng bị một quyền này đánh lui về phía Sau.
Hắn ta lựa chọn từ bỏ khả năng lấy một quyền này giành thắng lợi, hao phí số lượng lớn binh sát và quyết ý, mà chỉ dùng nó để "Đuổi đi" Tựa như trước đó hắn ta từng nói với Trọng Huyền Thắng - Chỉ muốn đánh lui, mà không phải đánh bại!
Binh sát mãnh liệt đẩy Khương Vọng lui nhanh như bão táp.
Chỉ chốc lát sau, một kiếm quang nổ tung, binh sát cuồn cuộn kia lập tức tan đi.
Khương Vọng cầm kiếm trong tay, lơ lửng trên không trung, đối diện với Vương Di Ngô ở nơi xa.
Thẳng đến lúc này, Vương Di Ngô mới buông nắm tay ra, thả lỏng năm ngón tay, rũ ở bên người.
Máu sớm đã ngừng chảy, nhưng vết thương xuyên thấu qua mu bàn tay kia lại rất rõ ràng, nhìn dữ tợn đến đáng sợ.
"Ngươi thật sự đã đi được xa hơn ở Đằng Long Cảnh" Hắn ta nói như vậy.
Cuồng ngạo như hắn ta mà lại thừa nhận thất bại!
Thừa nhận Khương Vọng mới là thiên hạ đệ nhất Đằng Long Cảnh.
Từ Du Mạch, Chu Thiên, lại đến Thông Thiên.
Con đường vô địch của hắn ta đã chấm dứt ở Đằng Long Cảnh!
"Nhưng ta suy nghĩ kỹ được một vấn đề" Hắn ta nói.
"Ta không nên sợ hãi thất bại ngắn ngủi, bởi vì cái ta theo đuổi chính là vô địch lâu dài!
Trong lúc nói những lời này, Vương Di Ngô lại siết chặt nắm tay mình lần nữa.
"Được ngươi ban cho ta một lần thất bại, khiến ta có được viên mãn"
Mái tóc dài của hắn ta không gió mà tự động bay múa.
"Vì tỏ lòng biết ơn, ta nhảy lên Nội Phủ vì ngươi!"
Vương Di Ngô không hổ là thiên kiêu, cho dù con đường vô địch bị chấm dứt, nhưng ý chí lại không bị tàn phá một chút nào.
Hắn ta vẫn tin tưởng vững chắc, vẫn kiên định không dao động.
Vẫn có tự tin cuối cùng sẽ vô địch hậu thế.
Hắn ta lâm trận nhảy lên Nội Phủ như vậy, đúng là đã cho Khương Vọng tôn trọng lớn nhất.
"Vương Di Ngô!"
Vào lúc này, tiếng nói mang theo hận thù của Trọng Huyền Thắng vang lên.
Vương Di Ngô nhìn thoáng qua bên kia, thấy được Trọng Huyền Thắng không biết khi nào đã bò đến góc, mà chưởng quầy của "Mộng Hoa" vẫn luôn cuộn tròn ở nơi đó đã nằm ngửa trên mặt đất, không còn hơi thở.
Đạo nguyên của Trọng Huyền Thắng còn đang hỗn loạn, bí thuật đều không thể sử dụng, tay phải của hắn ta cũng bị phế bỏ, không thể phát huy tác dụng nữa.
Nhưng hắn ta chỉ dựa vào sức mạnh thân thể, chỉ dựa vào một bàn tay trái, dùng một mảnh kiếm đã gãy để cắt cổ họng của người này!
Dù chưởng quầy kia chưa siêu phàm, nhưng tốt xấu gì cũng có tứ chỉ đầy đủ, tính ra không nên bị Trọng Huyền Thắng gần như nửa tàn phế giết chết mới đúng. Cục diện lúc đó đã diễn ra như thế nào, Vương Di Ngô cũng không chú ý tới, hắn ta chỉ nhìn thấy đôi mắt tràn ngập tơ máu kia của Trọng Huyền Thắng.
"Đại cục của ngươi đã mất!" Trọng Huyền Thắng gào về hướng hắn ta.
Vương Di Ngô chỉ lạnh nhạt đảo mắt qua, sau đó lại dời đi, làm lơ chính là trào phúng lớn nhất.
Trọng Huyền Thắng đã bị đánh thành nửa tàn phế, nhưng hắn ta không muốn nằm chờ đợi kết cục như vậy. Hắn ta giãy giụa giết chết chưởng quầy của "Mộng Hoa" chẳng qua là vì chọc giận Vương Di Ngô, kéo dài thời gian hắn nhảy vọt lên Nội Phủ, tạo ra cơ hội cắt ngang đột phá của người này vì Khương Vọng. Cho dù đã bị đánh thành như vậy, hắn ta vẫn dùng hết sức lực còn lại để sáng tạo khả năng.
Nhưng Khương Vọng lại không nhân cơ hội mà hành động.