Sau khi Vương Di Ngô kéo ra khoảng cách, lấy trạng thái viên mãn nhảy lên Nội Phủ, hắn cũng lựa chọn thu kiếm vào vỏ. Mà trong cơ thể hắn, Đạo Mạch Đằng Long cũng nhảy dựng lên từ Thiên Địa Cô Đảo!
Đúng vậy, sau một kiếm Thân Bất Do Kỷ, hắn nhận thấy mình cũng đã viên mãn! Từ ở thế giới Phù Lục, giới hạn viên mãn kia đã như ẩn như hiện, chỉ cách một lớp lụa mỏng. Khi hoàn thành tổng kết kiếm thức của chính mình, hắn đã nhìn thấy rõ viên mãn cuối cùng của Đằng Long Cảnh.
Quá trình nhảy lên Nội Phủ rất nhanh chóng, Vương Di Ngô lựa chọn nhảy vọt lên Nội Phủ vào lúc này, tất nhiên là đã có chuẩn bị sẵn. Nếu giờ Khương Vọng tiến lên cắt ngang, chắc chắn không đạt thành mục đích. Mà trái lại, khi đó Vương Di Ngô nhất định sẽ không cho hắn cơ hội nhảy vọt lên Nội Phủ.
Cho nên hắn nhanh chóng quyết định, cũng lập tức bắt đầu nhảy vọt!
Đạo Mạch Đằng Long nhảy khỏi sương mù mông muội, lấy trảo làm kiếm, một kiếm Nhật Nguyệt Tỉnh Thần, một kiếm Sơn Xuyên Hà Lưu, một kiếm Nhân Hải Mang Mang!
Thiên là Nhật Nguyệt Tỉnh Thần, Địa là Sơn Xuyên Hà Lưu, Nhân là Nhân Hải Mang Mang. Thiên Địa Nhân này là Đại Chu Thiên. Thông Thiên Cảnh lấy nó để đứng vững.
Ba kiếm Thiên Địa Nhân, ba kiếm quang song song, một trên một dưới một giữa, đều phát triển về phía trước.
Mà kiếm quang Nhân Hải Mang Mang ở chính giữa bỗng nổ thành một cụm phát sáng.
Từ trong ánh sáng đó, một ánh chiều tà bỗng nhảy ra, là một kiếm Lão Tướng Trì Mộ.
Sau ánh chiều tà đó, lại có một vệt ngang phân chia cắt trời đất, là một kiếm Danh Sĩ Thất Vọng.
Sau đó tất cả nguồn sáng co lại kịch liệt, tụ thành một điểm, điểm kia đó là mũi "Nhọn" trên kiếm, Thân Bất Do Kỷ đâm thẳng về phía trước!
Sương mù mông muội giấu ba hồn bảy phách như có linh tính, nó tán đi như chim muông thú rừng.
Sương mù mông muội dường như vô tận bao phủ trên không trung Ngũ Phủ Hải bỗng trở thành hư không!
Đằng Long Đạo Mạch lơ lửng trên không trung, phóng mắt nhìn ra thiên địa bao la, biển rộng không biên giới, đã không có sương mù mông muội làm hao mòn.
Mà trên không trung có vắt qua một ánh mặt trời rực sáng.
Trong lòng Khương Vọng biết rõ, đó là Nội Phủ đầu tiên.
Trảm Yến Kiêu, đoạt Hoa Sinh Mệnh, hàng tỉ tỉnh quang nắm giữ trong một kiếm, đánh bại Lôi Chiêm Càn.
Sau đó tìm được đường sống trong chỗ chết trước mặt Tô Xa, đánh bại Tả Quang Thù trong Thái Hư Huyễn Cảnh, đạt thành Thái Hư đệ nhất Đằng Long, tiếp đó thì đánh bại đệ nhất Đằng Long Vương Di Ngô được Tề Quốc công nhận trong thành Lâm Tri, trở thành thiên hạ đệ nhất Đằng Long thật sự từ Thái Hư Huyễn Cảnh đến hiện thế.
Hắn đã hoàn toàn dọn sạch "Mông muội" hiện tại chính là thời điểm để "Đăng đường nhập thất" !
Đằng Long Đạo Mạch nhảy lên trời cao, nhảy đến trước thái dương rực sáng đó.
Bàn về "Thể tích" thì toàn bộ Đằng Long Đạo Mạch nhảy chồm lên cũng chỉ lớn chừng thái dương này mà thôi.
Lúc này, Đằng Long Đạo Mạch lơ lửng trước thái dương, vươn long trảo, giống như một hài tử ngây ngô đang dùng một đầu ngón tay, nhẹ nhàng gõ gÕ.
Vận mệnh đã được định trước, có một "Cánh cửa" được mở ra.
Thần hồn của Khương Vọng nhảy ra từ Đạo Mạch Đằng Long, cứ vậy mà nhảy lên thái dương đó.
Mà Đạo Mạch Đằng Long thì đi trở lại Thiên Địa Cô Đảo.
Điều này tượng trưng cho thần hồn của hắn đã chính thức từ Thông Thiên Cung, "Di cư" đến Nội Phủ đầu tiên! Đương nhiên, đây chỉ là "Ö tạm"
Nhưng từ nay về sau, cho dù Thông Thiên Cung bất hạnh bị hủy, hắn cũng có thể dựa vào Nội Phủ đầu tiên để kéo dài hơi tàn, vẫn có thể phát huy chiến lực.
Cái gì là Nội Phủ Cảnh?
Nho gia hình dung cảnh giới này là "Đăng đường nhập thất", cái này gọi là bước lên thính đường, tiến vào nội thất. Là từ mở đến tỏ, học vấn tỉnh tiến, tiến vào nơi bí ẩn của bản thân.
Nội Phủ là một bảo khố khổng lồ!
Mà hạt giống thần thông chẳng khác nào là trân vật lóa mắt nhất trong tòa bảo khố này!
Thần hồn của Khương Vọng vừa tiến vào Nội Phủ đầu tiên của mình, còn chưa kịp quan sát thăm dò thì một "Hạt giống" lửa đỏ đã như chim yến non đã lao vào rừng, bay thẳng vào "Vòng tay".
Ngay từ giai đoạn thăm dò sương mù mông muội, hắn đã dựa vào viên hạt giống thần thông này để cảm ứng đánh dấu vị trí của bản thân.
Từ khi gia tăng tiến độ thăm dò sương mù mông muội thì cảm ứng của hắn đối với viên hạt giống thần thông cũng dần dần tăng mạnh, như hai người bạn cũ tri kỷ đã lâu, dù chưa gặp mặt nhưng sớm đã "Hiểu nhau" thẳng đến hôm nay mới được "Gặp mặt"
Mọi chuyện đã diễn ra một cái tự nhiên, nước chảy thành sông.
Khương Vọng mở bừng hai mắt, phía Vương Di Ngô cũng vừa hoàn thành bước nhảy vọt.
Hắn ta nhìn Khương Vọng, ánh nhìn tàn khốc. Lấy ánh mắt của hắn ta, không khó nhìn ra Khương Vọng cũng đã viên mãn nhảy vọt.
Nhưng hắn ta vẫn duy trì sự tự tin không gì sánh kịp.
"Ngươi như thế, mới không phụ thần thông Binh Chủ của ta!"
Giữa chốn thiên địa, một mảnh túc sát.
Trong một khoảnh khắc nào đó, Khương Vọng cảm thấy mình như lại về tới quận Xích VỊ, về tới chiến trường đại quyết chiến Tề Dương.
Vương Di Ngô ở đối diện rõ ràng chỉ một thân một mình đứng lơ lửng trên không, nhưng phía sau lại như có thiên quân vạn mã đứng lặng!
Hắn ta như chủ tướng chiến trận, thống soái đại quân, thiên quân vạn mã chỉ chờ hắn ta ra lệnh một tiếng.
Chúng như muốn tàn sát toàn bộ những kẻ dám đối đầu với hắn ta, dám làm trái ý của hắn ta!
Hủy danh thành, giết hào kiệt, chốn quân tiên phong đi qua thì không có gì không phá được.
Hạt giống thần thông mà hắn ta tháo xuống tên là Binh Chủ. Nó mang theo vạn quân bên thân, mang theo sự hung ác của cả thiên hại Trong lịch sử, hễ ai hái được thần thông này thì đều là danh tướng của thiên hạ.
"Giết" Vương Di Ngô hơi mỡ khớp hàm.
Vì thế huyết khí cuồn cuộn dâng trào, binh sát xông thẳng lên trời.
Ầm ầm ầm, trong binh sát vang lên tiếng trống trận.
Một ky sĩ cưỡi ngựa lớn, đeo trường cung, nắm trường thương, nâng trường kiếm, nhảy ra từ binh sát ngập trời đó.
Trước đây Vương Di Ngô cũng từng một quyền diễn hóa ngàn quân, nhưng thiên quân vạn mã kia đều hư ảo không chân thật, thành hình nhờ binh sát, cũng chịu giới hạn trong binh sát, Khương Vọng dùng mấy kiếm thôi đã đánh tan.
Giờ phút này này, ky sĩ lại chân thật cụ thể, ngựa cung thương kiếm, không một cái nào không thật. Khí thế khiếp người, sát khí lạnh thấu xương.
Chúng như vừa kết thúc một trận chém giết, được triệu tập từ chiến trường nào đó lại đây!
Sau đó là ky sĩ thứ hai, thứ ba...
Tiếng trống trận vang lên ầm ầm ầm.
Không trung lần lượt bước ra một trăm ky sĩ!