Trọng Huyền Trử Lương là nhân vật như thế nào, sao ông có thể không phát hiện dấu vết tàn lưu của "Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh" ở hiện trường.
Càng đừng nói đến cách những mảnh Phụ Nhạc Giáp vỡ nát đang nằm cách đó không xa, là con trai độc nhất của vong huynh đang ngã xuống mặt đất, thân bị trọng thương! Ngay cả Thông Thiên Cung cũng mơ hồ có dấu hiệu hỏng mất, hỗn loạn không chịu nổi.
Tất cả đã cực kỳ rõ ràng, sao ông có thể làm như không thấy.
Nhị ca Trọng Huyền Phù Đô đã chết, đã chết thật lâu. Ông quyết không cho phép bất cứ kẻ nào uy hiếp an toàn của Trọng Huyền Thắng, cho dù đối phương là Khương Mộng Hùng!
Giải thích...
Đã thật lâu Khương Mộng Hùng không bị ai bắt giải thích, nhưng người lên tiếng là Trọng Huyền Trử Lương. Một Trọng Huyền Trử Lương vào sinh ra tử vì Tê Quốc, lập được vô số công lớn. Đã từng phá Hạ, nay lại phá Dương, lấy công phong Hầu! Thậm chí ông đã sớm có thể phong Hầu vào trận chiến phá Hạ năm đó!
Cho dù là Khương Mộng Hùng chưởng quản Thiên Phúc, tổng lĩnh Cửu Tốt, là đệ nhất nhân trong quân, nhưng ông ta cũng không thể làm lơ vị "Hung Đồ" này.
Giải thích... Phải làm sao mới có thể nói qua chuyện này? Hung Đồ sẽ nguyện ý làm đến mức độ nào vì con trai của Phù Đồ?
Khương Mộng Hùng suy nghĩ, đang muốn nói chuyện thì một tiếng nói đã vang lên trước.
"Vương Di Ngô phát rồ, trên phố xá sầm uất, ý đồ vây sát đích tử của Trọng Huyền gia!"
Người nói chuyện là thiếu niên béo bị trọng thương kia, thương thế trên người hắn ta rõ ràng là do Vô Ngã Sát Quyền tạo thành.
"Thậm chí hắn còn vận dụng trọng khí 'Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh trong quân, dùng pháp khí đối phó địch để đối phó ta! Trọng Huyền gia nhiều thế hệ trung lương, mở mang bờ cõi vì Tề Quốc, lịch đại tiên hoàng ban xuống nhiều ân vinh, cho phép Trọng Huyền thị ta cùng vinh với quốc gia! Trọng Huyền Thắng này là đích tử của Trọng Huyền Thị, ta từng bị thương từng đổ máu vì Tề Quốc, trảm tướng đoạt cờ! Ta vào sống ra chết ở chiến trường Tẻ Dương, bệ hạ ban thưởng cho ta tử y! Ai cho hắn quyền giết ta! Ai cho hắn quyền công nhiên hành hung ở Lâm Tri!"
Hắn ta miễn cưỡng đứng lên, giọng nói cực lớn gần như đang rít gào: "Trấn quốc đại nguyên soái! Ngài là Trấn quốc đại nguyên soái của một mình Vương Di Ngô, hay là Trấn quốc đại nguyên soái của Đại Tê ta? ! Vương Di Ngô phát rô, miệt thị vương pháp. Sự thật như thế, thiên địa cùng chứng giám! Ngài muốn vứt bỏ không màng tới quân dân Đại Tề là Trọng Huyền Thắng này để một lòng bảo vệ tên ngỗ nghịch đó sao? ? !"
Tuy cảm xúc Trọng Huyền Thắng rất kịch liệt, nhưng lại nói rất rõ ràng những lời này.
Không chỉ để Khương Mộng Hùng nghe rõ ràng, hơn nữa còn làm mọi người đuổi tới hiện trường đều nghe rõ mọi chuyện đã xảy ra.
Tỷ như Bắc Nha đô úy Trịnh Thế không nói một lời. Đương nhiên ông ta cũng chỉ có thể trầm mặc, Bắc Nha đô úy phụ trách chuyện trị an của Lâm Tri, dưới tình huống như vậy, căn bản không có năng lực nhúng tay vào chuyện này.
Tỷ như một hoạn quan khoác trường bào màu đỏ tươi trên người, đôi tay chấp lại trong áo.
Tỷ như những người chưa đến, nhưng đã phóng ánh mắt đến tận nơi đây...
Hơn nữa hắn ta trực tiếp định tính chuyện này, cho thấy thái độ, không cho phép hàm hồ, mang theo mấy phần hùng hổ bức cung.
Hắn ta dám lên tiếng khi đối mặt với Khương Mộng Hùng như thế, nói một tiếng có can đảm có kiến thức thì cũng không quá đáng.
Đương nhiên Khương Mộng Hùng có thể phán đoán thật giả trong lời nói của Trọng Huyền Thắng, dấu vết chiến đấu căn bản không lừa được người.
Ông ta cũng không vui vì Vương Di Ngô quá lỗ mãng, có ý muốn cho một bài học, nhưng lại không thể thật sự buông tay mặc kệ việc này.
Lúc này, một khi ông ta buông tay thì có lẽ Hung Đồ gần như sắp phát cuồng trước mặt sẽ trực tiếp băm Vương Di Ngô thành nhân thịt.
Trầm mặc một hồi, ông ta nhìn về phía Trọng Huyền Trử Lương mà nói:
"Trử Lương, chúng ta bàn lại việc này sau"
Ông ta hy vọng giải quyết riêng, vì thế không tiếc trả giá càng nhiều bồi thường.
Trọng Huyền Thắng không nói gì. Hắn ta luôn rất có chừng mực, hắn ta không thể tỏ thái độ thay cho Trọng Huyền Trử Lương, dù Trọng Huyền Trử Lương yêu thương hắn ta đến mức nào.
Mà Khương Mộng Hùng cũng chỉ cần để ý đến suy nghĩ của Hung Đồ thôi.
Hậu bối như Trọng Huyền Thắng cho dù là con dòng chính của danh môn đỉnh cấp thì cũng không có cân lượng gì đáng nói trước mặt ông ta cả.
"Đại nguyên soái" Ngày thường trông Trọng Huyền Trử Lương có vẻ như một lão giả hơi béo ôn hòa, nhưng hiện giờ, khuôn mặt ông chỉ hơi đanh lại đã khiến người ta biết như thế nào là "Hung Đồ".
Ông nhìn thẳng vào Khương Mộng Hùng mà nói: "Ngài rất rõ Nhị ca của ta chết như thế nào. Huynh ấy giao cốt nhục duy nhất lại cho ta, ta cũng đấm ngực hứa hẹn với huynh ấy"
"Hôm nay! Ngay ở Lâm Tri! Ngay dưới mí mắt của ta, có người muốn giết hắn! Hung Đồ chó má gì chứ, thanh danh của ta cứ như một trò cười"
Ông nhếch miệng cười, tiếng cười mang theo sát khí dày đặc.
"Bản như thế nào?"
Ông không bản gì hết!
Ngay ở đô thành Lâm Tri của Đại Tề, Hung Đồ Trọng Huyền Trử Lương đối đầu với Quân Thần Khương Mộng Hùng của Đại Tể!
Bóng người của Khương Mộng Hùng chậm rãi đáp xuống, dừng lại trước người Vương Di Ngô, vừa phòng ngừa Trọng Huyền Trử Lương phát cuồng, cũng vì để bản thân không có vẻ đang đứng trên cao nhìn xuống, tránh lại kích thích thêm nữa.
Giọng điệu của ông ta ôn hòa đi, nói: "Trử Lương, Di Ngô là đệ tử quan môn của ta, ta đã nói cuộc đời này không thu đồ đệ nữa"
Lời này đã có chút yếu thế cầu hòa hoãn, có ý xin Trọng Huyền Trử Lương thông cảm.
Nhưng Trọng Huyền Trử Lương chỉ nói: "Vương Di Ngô chết thì còn có Trần Trạch Thanh, Đại nguyên soái có rất nhiều đệ tử. Trọng Huyền Thắng chết thì hương khói của Nhị ca ta sẽ bị cắt đứt. Quan môn rồi chưa chắc không thể khai môn lại, nhưng Nhị ca ta... Còn có thể sống lại sinh thêm một đứa hay sao?"
Bị chống đối lần nữa, giọng điệu của Khương Mộng Hùng cũng bắt đầu không thoải mái: "Đừng có nhắc Nhị ca ngươi mãi. Ai cũng không muốn chuyện như vậy xảy ra. Tiểu bối xúc động, ngươi cũng xúc động hay sao?
Bình tĩnh lại thương lượng ra một biện pháp giải quyết mới là cách đúng đắn. Ngươi là danh tướng trong quân, quan to triều đình, nên biết đến đại cục, chẳng lẽ nhất định muốn làm lớn chuyện này, làm quốc gia khác chế giễu hay sao?"
Thật là một đòn chụp mũ cừ khôi!
Ông ta bảo vệ đỏ đệ thì bảo là theo lý thường phải vậy. Trọng Huyền Trử Lương này muốn một lời giải thích vì cháu trai thì bị gọi là không mảng đại cục.
Nhưng cho dù biết rõ tính chất như thế, Trọng Huyền Trử Lương cũng không thể trực tiếp dùng câu này đáp trả lại.
Chỉ vì ông ta là Trấn quốc đại nguyên soái! Ông ta là Quân Thần Đại Tề!