Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 801 - Chương 801: Sự Tự Tin Của Danh Môn

Chương 801: Sự tự tin của danh môn

Lúc này, một giọng nói già nua vang lên.

"Thế nào, người đã chết, cho dù chết trong âm thầm, nhưng nhắc tới một câu thôi cũng không được sao? Tên của nó không xứng xuất hiện hay sao?"

Mọi người ở đây đồng loạt nhìn về một hướng, chỉ thấy một lão nhân tóc trắng xoá bay nhanh đến, đang căm tức trừng Khương Mộng Hùng.

Đó là lão gia tử của Trọng Huyền gia, Bác Vọng Hầu đương thời - Trọng Huyền Vân Ba! Ông chỉ có tu vi Ngoại Lâu đỉnh cao, nhưng dựa vào bí mật truyền thừa của Trọng Huyền gia nên vẫn có được chiến lực Thần Lâm Cảnh.

Đương nhiên, nếu lấy thực lực ra để nói thì loại chiến lực Thần Lâm này cũng không tính là cái gì đối với Khương Mộng Hùng.

Nhưng Trọng Huyền Vân Ba chinh phạt cả đời, vai vế đặt ở đó. Thời trẻ lúc ông lĩnh quân tác chiến thì Khương Mộng Hùng còn từng chinh chiến dưới trướng của ông.

Cho dù hôm nay Khương Mộng Hùng đã là đệ nhất nhân trong quân, nhưng khi đối mặt với Trọng Huyền Vân Ba, ông ta cũng không thể không lên tiếng giải thích, tỏ rõ thái độ: "Lão gia tử, ta không có ý này"

Trọng Huyền Vân Ba lại không để ý tới ông ta, mà quay đầu nhìn về phía vị hoạn quan hồng bào im miệng không nói như một pho tượng kia: "Hàn công công!"

Trong thành Lâm Tri xảy ra chuyện lớn như thế, đương nhiên Tề đế không có khả năng không biết.

Nhưng lúc này ông ta lại không thể trực tiếp hiện thân.

Quân Thần Khương Mộng Hùng chỉ cách không buông xuống, nếu Tề đế tự mình hiện thân thì chẳng phải là tôn ti thay đổi sao. Cho nên đến nơi đây là "Đôi mắt" của Tề đế. Õ một mức độ nào đó, tên "Hàn công công" này đại diện cho chính bản thân Tề đế.

Gã cũng chỉ mang theo đôi mắt lại đây, từ đầu tới đuôi chưa nói một câu, chưa làm một động tác nào.

Nhưng Trọng Huyền Vân Ba chủ động nói chuyện thì gã cũng không thể giả vờ không nghe thấy.

Gã đành hơi khom người để tỏ ý tôn kính: "Lão hầu gia"

"Ngài là người bên cạnh bệ hạ, biết được tâm ý của bệ hạ. Làm phiền ngài thay ta hỏi bệ hạ một câu. Có phải Bác Vọng Hầu võng thế (1) mà ta thừa kế này nên tước đi hay không? !"

(1) Tước vị truyền từ đời này sang đời khác, không bị xóa bỏ.

Trọng Huyền Vân Ba thốt ra một câu kinh người, làm những người ở đây đều giật thót.

Râu tóc lão nhân khẽ run, tức giận bừng bừng: "Con mẹ nó sao ta không cảm thấy mình giống một hầu gia được thừa kế! ? Ö Lâm Tri mà có người dám giết tôn tử ruột thịt của ta! Hắn có lai lịch gì! Hắn cậy thế của ai! Hắn muốn làm gì!"

"Cái này.." Hàn Lệnh đường đường là đại thái giám Tư Lễ Giám, lúc này cũng không biết đáp lời như thế nào.

Gã nói cái gì cũng không đúng, tỏ thái độ thế nào cũng có vấn đề, đành phải luôn "Cái này" như thế mãi...

Khương Mộng Hùng càng thêm đau đầu. Tuy rằng ông ta quân lược vô song, dụng binh như thần, nhưng dưới thế cục như thế này, tất cả thủ đoạn đều không bày ra được.

Đối mặt với Trọng Huyền Trử Lương, ông ta còn có thể thử đàn áp một chút, nhưng đối với tiền bối trong quân là lão gia tử Trọng Huyền Vân Ba thì ông ta thật sự không thể làm gì cả.

Hơn nữa lời này của Trọng Huyền Vân Ba thật sự tru tâm. Tước vị mà những danh môn thế gia thừa kế đều là nhờ tổ tiên vào sinh ra tử, vì nước mà lập nên công lớn, do đó mới được ban xuống, cùng vinh một thể với Tề Quốc.

Nhiều năm phát triển như vậy, những danh môn thế gia này đã trở thành trụ cột vững vàng của đế quốc. Tuy ngày thường cũng có tranh chấp với nhau, nhưng dám động vào tước vị thừa kế thì không khác nào khiêu khích lợi ích căn bản của tất cả danh môn thế gia, ai dám ngồi nhìn nữa? Thậm chí, nếu nói nghiêm trọng thêm... Là làm dao động căn cơ thống trị của Khương thị!

Ông ta làm sao dám không nhìn thẳng vào lời này, làm sao có thể không bày tỏ thái độ?

Trong lòng ông ta chỉ thoáng cân nhắc thì đã quay qua nói với Trịnh Thế:

"Trịnh đô úy, khống chế tình cảnh bốn phía trước một chút, tạm thời đừng để người không liên quan tới gần"

Tiếp theo có vài lời không thích hợp để quá nhiều người nghe thấy.

Ai ngờ đã nói ra miệng mà Trịnh Thế vẫn không nhúc nhích.

Đón nhận ánh mắt nghỉ hoặc của Khương Mộng Hùng, Trịnh Thế chỉ nói:

"Khởi bẩm đại nguyên soái, ta chỉ nghe lệnh của bệ hạ"

Khương Mộng Hùng có chút không hiểu, ta và Trịnh Thế ngươi có mâu thuẫn gì sao? Chỉ là một Bắc Nha đô úy, đứng đây diễn không kiêu ngạo không nịnh nọt cho ta coi làm gì?

Dưới tình huống như vậy, không phối hợp chính là làm ông ta mất mặt. Mặt mũi của Quân Thần không dễ dùng như vậy từ khi nào? Hung Đồ hộ nghé nên sốt ruột, dám đến chống đối, Bắc Nha đô úy ngươi cũng dám ra mặt chống lại sao?

Nhưng nói thật ra thì chức trách của Bắc Nha đô úy thật sự chỉ nghe theo lệnh của Tề đế, lời này của Trịnh Thế không có chút khuyết điểm nào cả.

Thậm chí Quân Thần cũng không thể nổi giận vào lúc này.

Ông ta cau đôi mảy rậm lại, muốn trực tiếp hạ lệnh cho cấm quân.

Lúc này Hàn Lệnh không nói lắp nữa, vội vàng lên tiếng với Trịnh Thế: "Làm phiền Trịnh đô úy"

Lúc này Trịnh Thế mới đáp lại rồi rời đi, chỉ huy binh lính Bắc Nha tạm thời quét sạch chung quanh.

Dựa theo tư tâm của ông ta thì đương nhiên hy vọng chuyện này làm càng lớn càng tốt, tốt nhất là xử phạt Vương Di Ngô với mức phạt cao nhất.

Nhưng Hàn Lệnh lên tiếng đã chứng minh Tề đế cũng không hy vọng khiến việc này trở nên quá nghiêm trọng.

Quyền lực và chỗ dựa của ông ta đều đến từ Tề đế, chỉ dựa vào ông ta thì không có quyền lên tiếng trước mặt Quân Thần. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hai tên tiểu bối Văn Liên Mục và Vương Di Ngô dám dùng con của ông ta làm con cờ.

"Uy vọng của Quân Thần ở Tề thật sự đã quá cao, dẫn đến người của phủ Trấn quốc đại nguyên soái làm việc cũng không kiêng nể gì nữa. Hôm nay Vương Di Ngô có gan hung hăng ra tay với con dòng chính của Trọng Huyền gia trên phố xá sầm uất, hành động có khác gì tên điên của Điền gia đâu? Cũng giống như Trọng Huyền Vân Ba đã hỏi vậy, hắn cậy thế của ai? Thế của Quân Thần... Quá lớn. Không biết bệ hạ có cảm thấy như thế không?"

Trịnh Thế tự mình canh giữ ở bên ngoài, yên lặng suy ngẫm.

Bình Luận (0)
Comment