Bắc Nha đô úy tự mình đi dọn sạch hiện trường, lúc này Khương Mộng Hùng cũng không có hơi sức đâu mà so đo với Trịnh Thế.
Tai họa mà Vương Di Ngô gây ra lần này thật sự khiến cả ông ta cũng cảm thấy khó giải quyết.
"Lão gia tử" Khương Mộng Hùng chậm rãi lên tiếng: "Ngài đương nhiên là Bác Vọng Hầu Thực Phong thừa kế võng thế, không ai dám không tôn trọng ngài, bổn soái cũng sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào không tôn trọng vương hầu của Đại Tề ta. Nhưng Di Ngô làm ra chuyện ngu xuẩn này cũng là vì tôn tử ruột thịt của ngài, là một tôn tử khác. Khoảng thời gian này ta không có ở Lâm Tri, hẳn ngài biết rõ ràng hơn ta nhiều mà"
Ông ta dùng Trọng Huyền Tuân để nói chuyện, đây là một nước cờ tuyệt diệu.
Cuộc cạnh tranh giữa Trọng Huyền Thắng và Trọng Huyền Tuân đang bùng nổ, trước khi chưa hoàn toàn định ra thắng bại, dù thế nào Trọng Huyền Vân Ba cũng sẽ không thể hiện thái độ.
Nhưng nếu lúc này buộc Vương Di Ngô và Trọng Huyền Tuân lại với nhau, Trọng Huyền Vân Ba lại mạnh mẽ gây áp lực thì không khác nào đang tỏ thái độ ủng hộ Trọng Huyền Thắng.
Gia chủ đương nhiệm mà nâng một chén nước không cân bằng là điều tối ky trong cạnh tranh gia tộc, vô số thảm kịch trên sách sử đều có thể chứng minh.
Ngay lúc này, Trọng Huyền Thắng nhân cơ hội nói chen vào, hắn ta nhìn Khương Mộng Hùng, mặt mang vẻ kinh ngạc, biểu hiện chi tiết cảm xúc cực kỳ thích hợp: "Ý của ngài là, Vương Di Ngô muốn giết ta là do Tuân ca bày mưu đặt kế?"
"Không! Đây là chủ ý của bản thân ta!"
Vương Di Ngô vẫn luôn trầm mặc từ lúc Quân Thần hiện thân đến nay lại lập tức mở miệng.
Trách nhiệm này quá lớn, hắn ta tuyệt đối không thể để Trọng Huyền Thắng đổ lên người của Trọng Huyền Tuân.
Trong các đại gia tộc, cạnh tranh nội bộ luôn là điều rất bình thường, nhưng phát triển đến độ ngươi chết ta sống lại là số ít, bởi vì tranh đấu nội bộ trong bất cứ một gia tộc nào cũng có một điểm mấu chốt đặt ở đó.
Ổ Trọng Huyền gia, Trọng Huyền Vân Ba chính là người khống chế điểm mấu chốt này.
Nếu để Trọng Huyền Thắng chứng thực lời tố cáo này thì Trọng Huyền Tuân sẽ không còn hi vọng nào đạt đến vị trí gia chủ nữa.
Những lời này vừa ra khỏi miệng thì Khương Mộng Hùng đã than nhẹ một tiếng trong lòng.
Ông ta đi một bước cờ tinh diệu như vậy là muốn làm tan rã áp lực đến từ Bác Vọng Hầu Trọng Huyền Vân Ba, nhưng Vương Di Ngô đã tự mình từ bỏ.
Hoặc có thể nói là Trọng Huyền Thắng "Ép" hắn ta từ bỏ.
Vương Di Ngô không phải không hiểu, không phải không rõ, nhưng thà để một mình bản thân gánh chịu.
Làm Quân Thần, ông ta không thể hiểu được lựa chọn thất bại này. Nhưng làm sư phụ, ông ta hiểu đệ tử của mình.
"Chủ ý của bản thân ngươi?" Trọng Huyền Thắng không lý nào lại để yên không áp sát, hắn ta phẫn nộ hỏi: "Chúng ta có thù gì oán gì, khiến ngươi hận ta như thế?"
Vương Di Ngô lại không nói nữa.
Trong lòng hắn ta rất rõ. Đấu võ mồm thì có mười cái miệng hắn ta cũng không phải đối thủ của Trọng Huyền Thắng, lúc này nói nhiều sai nhiều.
Hắn ta chỉ cho thấy thái độ, ôm lấy trách nhiệm, cố gắng không liên lụy đến Trọng Huyền Tuân là được. Tuy rằng lần này hắn ta hành hung trên phố xá sầm uất, nói thế nào cũng sẽ bị liên hệ đến Trọng Huyền Tuân, nhưng chỉ cần hắn ta không nhả ra thì một chút hoài nghi cũng không thể làm dao động căn cơ của Trọng Huyền Tuân.
Hơn nữa vốn dĩ việc này cũng không liên quan đến Trọng Huyền Tuân, thật sự là do chính hắn ta tự ý quyết định. Đến nay Trọng Huyền Tuân còn ở Tắc Hạ Học Cung, nếu thật sự có thể truyền tin ra thì cục diện cũng không đến mức diễn biến thành như bây giờ.
Lúc này Khương Mộng Hùng lại lên tiếng: "Cũng may không xảy ra kết quả xấu nhất. Thương thế trên người con trai của Phù Đồ không tính là quá nghiêm trọng, điều trị một thời gian là có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Lât nữa ta cho phủ nguyên soái đưa chút linh dược đến đây.."
Trọng Huyền Thắng dùng tay trái nâng cánh tay phải đã bị phế bỏ của mình lên, sau đó buông ra, bỏ mặc cho tay phải yếu ớt mà buông xuôi.
Động tác này thật bi ai, thật mềm yếu.
Hắn ta dùng hành động thực tế đáp lại câu nói "Không tính là quá nghiêm trọng" kia của Khương Mộng Hùng.
"Đại nguyên soái" Trọng Huyền Thắng lại duỗi tay ra chỉ vào Khương Vọng:
"Nếu không phải Thanh Dương Trấn Nam cảm thấy không ổn, liều mình cứu giúp thì ta không cần tiếp tục thảo luận vấn đề thương thế có nặng hay không"
Từ lúc Khương Mộng Hùng hiện thân, Khương Vọng luôn duy trì tư thế cầm kiếm lơ lửng bất động.
Hắn luôn bị khí cơ của Khương Mộng Hùng nhắm vào, hắn cảm thấy mình đang không ngừng rơi xuống vực sâu vô tận. Cái cảm giác không trọng lực đáng sợ kéo dài liên tục này và nguy cơ tử vong luôn lơ lửng trước mắt đủ để làm tỉnh thần một người hỏng mất.
Nhưng Khương Vọng lại lấy ý chí như bàn thạch để chống chọi lại, không có nửa phần mất khống chế.
Trọng Huyền Trử Lương chú ý tới, thậm chí hắn còn muốn xuất kiếm!
Cũng là do hai vị Hầu gia Trọng Huyền Trử Lương và Trọng Huyền Vân Ba lần lượt ra mặt, phân tán sự chú ý của Khương Mộng Hùng. Thắng đến giờ phút này, Trọng Huyền Thắng mới có thể chuyển đề tài lên trên người Khương Vọng.
Hơn nữa vừa mở miệng đã định tính cho hành vi của Khương Vọng, không phải hắn muốn làm gì Vương Di Ngô, vì cứu chí hữu nên hắn mới ra tay. Về tình về lý, hắn cũng không nên gánh vác bất cứ trách nhiệm nào, cho dù hắn suýt giết chết Vương Di Ngô!
Ngoài ra hắn ta còn chỉ ra thân phận của Khương Vọng. Tuy chút danh tước này nhỏ đến mức đáng thương, nhưng cũng được Tề Quốc bảo hộ, là một phần tử thuộc về Tề Quốc, là người lập được công vì Tề Quốc.
Nếu Khương Mộng Hùng muốn làm cái gì, cần phải suy xét miệng lưỡi thế gian của người trong thiên hạ.
Khương Mộng Hùng không nói gì về chuyện này, nhưng áp lực khủng bố mà Khương Vọng gặp phải đã biến mất. Đó là áp lực gần như nghiền hắn thành thịt nát, mà hắn đã chống chọi được. Cho dù cơ bắp trên người đều không thể tự chủ mà run lên, nhưng bàn tay cầm kiếm của hắn vẫn rất ổn định.
Tất cả lực khống chế của hắn đều tập trung trên bàn tay này, trên thanh kiếm này.
Mà biểu hiện đó cũng không bị những người ở đây bỏ qua... Căn bản không còn ai có thể coi nhẹ hắn.