Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 803 - Chương 803: Quân Thần, Hung Đồ

Chương 803: Quân Thần, Hung Đồ

Thời cơ Trọng Huyền Trử Lương ra mặt đã tỏ rõ thái độ là đang bảo vệ Khương Vọng.

Nhưng loại "Bảo vệ" này cũng có kỹ xảo, nếu ông nói thẳng về chuyện của Khương Vọng thì bản thân sẽ rơi vào cục diện bị động. Cho nên ông im bặt không nhắc tới Khương Vọng, chỉ để Trọng Huyền Thắng đòi lại lý lẽ.

Nói thế nào thì chuyện Khương Vọng một mình một kiếm ép Vương Di Ngô đến đường cùng, ép Quân Thần buông xuống đã là sự thật. Khương Vọng như vậy đáng để Trọng Huyền gia đầu tư càng nhiều. Từ hôm nay trở đi, tất nhiên cũng có nhiều ánh mắt bắt đầu tập trung vào hắn hơn.

Đương nhiên Khương Mộng Hùng sẽ không tranh phong đối đầu với một tiểu bối, nhưng thái độ của Trọng Huyền Thắng đã rất rõ ràng. Mà hành vi lần này của Vương Di Ngô lại thật sự chạm vào điểm mấu chốt, đổi là bất cứ thế gia đỉnh cấp nào cũng không thể bỏ qua, càng đừng nói là dạng hung nhân như Trọng Huyền Trữ Lương này.

"Bệ hạ cảm thấy chuyện này thế nào?" Khương Mộng Hùng hỏi Hàn Lệnh.

Hàn Lệnh cung kính hành lễ, sau đó mới nói: "Trước khi tới bệ hạ có nói, Vương Di Ngô là quân nhân. Chuyện trong quân, đại nguyên soái có thể tự mình làm chủ"

Gương mặt Khương Mộng Hùng không có cảm xúc gì, chỉ nói: "Đã rõ"

Không có ý kiến, chính là ý kiến lớn nhất.

Lần này Vương Di Ngô quá làm càn, cuối cùng đã khiến bệ hạ cũng thấy bực bội, không chịu bảo vệ hắn ta.

Tề đế nói Khương Mộng Hùng có thể tự mình làm chủ chuyện trong quân, thật là sự tin tưởng lớn lao. Nhưng ông lại bỏ qua không đề cập tới quan hệ sư đồ giữa Vương Di Ngô và Khương Mộng Hùng, chỉ nhắc đến thân phận quân nhân của hắn ta mà thôi.

Khương Mộng Hùng thân là Trấn quốc đại nguyên soái, tổng lĩnh tất cả binh mã trên danh nghĩa của Tề Quốc, nếu không thể làm được việc thưởng phạt phân minh thì dùng cái gì để trị quân?

Thoáng trầm mặc một lúc, Khương Mộng Hùng lại lên tiếng lần nữa: "Lần này thật sự là Vương Di Ngô phạm sai lầm"

Ông ta rốt cuộc cũng chịu buông lỏng, công khai thừa nhận trách nhiệm nằm ở Vương Di Ngô.

Ông ta nhìn Vương Di Ngô, nói: "Nể tình ngươi nhiều năm chinh chiến sa trường, có công với nước, bổn soái tạm thời không giết ngươi. Ngay trong ngày phán ngươi vào Tử Tù Doanh trong quân, hễ có chiến đấu thì nhất định là tiên phong, dẫn theo tử tù xông vào trận địa! Trong ba năm, ngươi không được đặt chân vào Lâm Tri một bước. Ngươi có phục không?"

Gương mặt Vương Di Ngô không có cảm xúc, hắn tự lựa chọn như vậy, đương nhiên sẽ có dũng khí để gánh vác.

Vì thế hắn ta cúi đầu tuân mệnh: "Ty hạ lãnh phạt!"

Khương Mộng Hùng nhìn đệ tử của mình một hồi, sau đó mới quay đầu nói với Trọng Huyền Trử Lương và Trọng Huyền Vân Ba: "Bác Vọng Hầu, Định Viễn Hầu, các ngươi nghĩ thế nào?"

Tuy rằng có ông ta trông chừng, Vương Di Ngô không có khả năng có nguy hiểm sinh tử thật sự. Nhưng hành động này lại đả kích uy tín của Vương Di Ngô nặng nề, sau này mỗi lần hắn ta muốn thăng chức trong quân, luôn phải trả giá càng nhiều nỗ lực mới được. Ai ai cũng biết, hắn ta là người từng vào Tử Tù Doanh! Bộ hạ có chịu phục hay không? Thượng cấp có chịu tin tưởng hay không?

Khương Mộng Hùng bị buộc phạt đệ tử quan môn tiến vào Tử Tủ Doanh nên cũng khó nén tức giận. Bởi vậy ông ta không còn kêu là "Trử Lương" và "Lão gia tử" nữa, mà gọi thẳng tước danh, đây là tỏ thái độ muốn giải quyết việc chung.

Đương nhiên tức giận này là do không che giấu được, hay là cố ý để người ta nhìn ra, vậy thì cần bản thân mỗi người cẩn thận suy ngẫm.

Gương mặt Trọng Huyền Vân Ba không có biểu cảm, tất cả cảm xúc đều giấu dưới những nếp nhăn kia, khiến người ta khó lòng phát hiện.

Trọng Huyền Trử Lương thì nhìn về phía Trọng Huyền Thắng: "Thắng Nhị, con là khổ chủ, con cảm thấy thế nào?"

Đương nhiên Trọng Huyền Thắng không thể vừa lòng!

Nói là cầm tù trong Tử Tù Doanh, nhưng ở trong quân, ai thật sự coi đệ tử của Quân Thần là tử tù? Hơn nữa hắn ta chính mắt chứng kiến Vương Di Ngô hái xuống thần thông Binh Chủ, thần thông này thích hợp trưởng thành trong chiến tranh. Bảo Khương Mộng Hùng đang phạt đệ tử, chỉ bằng nói là dạy theo năng khiếu!

Cho dù hắn ta biết, có lẽ đây đã là kết quả tốt nhất. Bất kể thế nào, Khương Mộng Hùng cũng không có khả năng đứng nhìn Vương Di Ngô chết.

Đây đã là kết quả tốt nhất? Không còn gì để tranh thủ? Gần như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

Nhiều năm như vậy, ai từng ép được Quân Thần phải nhượng bộ!

Hôm nay Trọng Huyền gia đã bày ra sự tự tin của một danh môn đỉnh cấp một môn hai Hầu, mà Khương Mộng Hùng cũng cho đủ mặt mũi.

Trọng Huyền Thắng là người thông minh, hắn ta chỉ biết mượn cơ hội để cướp lấy càng nhiều chỗ tốt, hắn ta sẽ biết tiến thối thiệt hơn trong chuyện này.

Rất nhiều người trong Lâm Tri đều có chú ý cuộc cạnh tranh giữa Trọng Huyền Thắng và Trọng Huyền Tuân, rất nhiều người trong Lâm Tri đều "Hiểu" Trọng Huyền Thắng. Cho nên bọn họ đều cảm thấy, đây đã là kết quả cuối cùng.

Đây là kết quả tốt nhất mà Trọng Huyền gia có khả năng tranh thủ được.

Như thế cũng không mất mặt, ngược lại khiến người người kinh ngạc cảm thán. Bởi vì người mà họ đối mặt chính là nhất đại Quân Thần, Trấn quốc đại nguyên soái duy nhất của Đại Tề - Khương Mộng Hùng!

Nhưng mà, ai đã thật sự hiểu Trọng Huyền Thắng? Hiểu thiếu niên mang máu đánh cược quá nặng, hiểu tên béo không có lợi thì không dậy sớm nổi này.

Khương Vọng mím môi, nắm kiếm. Hắn muốn nói cái gì đó, nhưng hắn biết rõ, hiện tại mình không có thực lực để nói gì cả, vì thế hắn câm lặng.

Có lẽ chỉ có hắn hiểu. Có lẽ chỉ có hắn và... Thập Tứ nằm trên mặt đất cũng đang câm lặng hiểu.

Chỉ là hắn câm lặng tức là im lặng, Thập Tứ câm lặng lại là không còn hơi thỡ.

Người tồn tại và người đã chết, đều không thể không câm lặng.

"Thúc phụ" Trọng Huyền Thắng xoay người, không để những người khác nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta.

Hắn ta lại lặp lại một tiếng: "Thúc phụ"

Cha ruột Trọng Huyền Phù Đồ chết sớm, từ nhỏ Trọng Huyền Trử Lương là chỗ dựa của hắn ta. Loại cảm tình này... cả gia gia Trọng Huyền Vân Ba cũng không thể so sánh được.

Chỉ khi đứng trước mặt Trọng Huyền Trử Lương, hắn ta mới có thể thản nhiên để lộ sự yếu ớt của bản thân.

Tiếng nói của hắn ta trổ nên rất thấp, đó là một loại đê mê không chịu nổi gánh nặng, cả thể xác và tinh thần đều đã kiệt quê.

"Hắn giết Thập Tứ"

Hắn ta nhìn Trọng Huyền Trử Lương.

Nước mắt chảy dài.

Bình Luận (0)
Comment