Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 804 - Chương 804: Chính Xác

Chương 804: Chính xác

Trọng Huyền Thắng hiểu chuyện từ rất sớm, sớm hơn rất nhiều người khác.

Từ lúc còn rất nhỏ, hắn ta đã biểu hiện rất chín chắn.

Bị khi dễ cũng không khóc.

Bị vấp ngã thì tự bò dậy.

Bị đánh ngã thì nằm nơi đó, chờ người khác đi rồi lại bò dậy.

Không tranh, không đoạt, không quấy. Bởi vì hắn ta không có ai để dựa vào.

Trọng Huyền Vân Ba thật sự là thân gia gia của hắn ta, nhưng Trọng Huyền gia quá lớn, làm gia chủ của một gia tộc to lớn như vậy, lịch đại vinh quang đều nằm trên người Bác Vọng Hầu, đồng thời ông cũng phải gánh vác trách nhiệm khó có thể đo lường.

Trách nhiệm kia quá nặng, đủ để chiếm lấy toàn bộ tinh lực của một lão nhân.

Tựa như lúc trước Trọng Huyền Phù Đồ từ chối cầm binh phạt Hạ, vì đền bù "Sai lâm", ông sớm đã tá giáp, tóc đã trắng xoá, nhưng vẫn khẳng khái tuyên thệ trước khi xuất quân, nắm giữ ấn soái xuất chinh.

Ông phải phân tâm vào quá nhiều chuyện, không dành ra được bao nhiêu quan tâm cho tôn tử của mình.

Trọng Huyền Trử Lương sống quanh năm suốt tháng trong quân, rất ít khi về được Lâm Tri. Tuy rằng mỗi lần về đều sẽ đi thăm Trọng Huyền Thắng, nhưng số lần cộng lại có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng Trọng Huyền Trử Lương nhớ rõ, mỗi lần mình đi thăm nhóc béo này, nó luôn vui tươi hớn hở mà cười, giống như vô ưu vô lự, giống như sống thật vui sướng.

Sao một nhân vật như Trọng Huyền Trử Lương lại không biết đứa nhỏ này sống như thế nào? Oán khí do toàn bộ gia tộc thất thế đều cố ý vô tình đổ hết lên đứa con trai mà Trọng Huyền Phù Đồ để lại này. Những oán khí hữu hình, vô hình kia hình thành áp lực mà cả một người trưởng thành tâm trí chín chắn cũng không chịu đựng nổi.

Ngay cả chính ông đều khó có thể chịu đựng hai chữ "Thận Hoài" trong Thận Hoài Bá này.

Thận giả, tức là phải cẩn thận. Hoài giả, tức là lòng mang nghi ngờ.

Trọng Huyền Trử Lương này là một tướng quân, từ trước đến nay chỉ lo kiến công sa trường, lấy mạng để giành quang vinh, sao lại cần "Thận Hoài"

kia chứ?

Nhưng dù sinh hoạt trong hoàn cảnh ấy nhưng mỗi lần nhìn thấy ông, nhóc béo kia vẫn cười xán lạn như thế.

Vì thế ông ý thức được, Trọng Huyền Thắng mới chỉ là một hài tử mà đã cố ý làm ông vui lòng, làm người lớn duy nhất thật lòng đối xử tốt với nó trong gia tộc này vui lòng. Cho nên nó mới cố gắng mỉm cười, nỗ lực biểu diễn ra về trong sáng.

Lần phát hiện này làm Trọng Huyền Trử Lương cực kỳ khổ sở. Bởi vì ông nhận thức được, mình đã không làm được chuyện hứa hẹn với người Nhị ca đã mất. Ông không chăm sóc tốt cho Trọng Huyền Thắng.

Ông rất muốn nói với tiểu Trọng Huyền Thắng rằng, con chịu uất ức gì có thể khóc trước mặt thúc phụ, bị ai khi dễ có thể mách với thúc phụ, thúc phụ sẽ che chở cho con, ra mặt cho con.

Nhưng ông lại không thể nói như vậy. Bởi vì ông phát hiện, như thế thì Trọng Huyền Thắng trưởng thành càng nhanh hơn.

Trọng Huyền Trử Lương tự nhận là hạng người có trái tìm sắt đá, tàn nhẫn thì hạ quyết tâm, ác hơn thì sẽ xuống tay. Nhưng chuyện Trọng Huyền Thắng chưa bao giờ uất ức khóc lóc kể lể trước mặt mình là tiếc nuối không thể vứt đi trong lòng ông. Cả đời ông không cưới vợ, không sinh con, Trọng Huyền Thắng chính là hài tử của ông.

Nhưng có hài tử nào lại không khóc lóc kể lể trước mặt phụ thân kia chứ?

Mà sau khi Trọng Huyền Thắng dần dần lớn lên, nó càng ngày càng biết chăm sóc tốt cho bản thân. Nó thông minh đến đáng sợ, thiên phú tu hành cũng rất tốt, nó có thể nắm bắt đúng cơ hội, cũng mang theo tính cách hung ác. Trọng Huyền Trử Lương lại cho rằng, ông sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt của đứa nhỏ này.

Hiện tại cuối cùng ông cũng nhìn thấy Trọng Huyền Thắng rơi nước mắt.

Nhưng loại cảm giác này, phải hình dung như thế nào đây?

Trọng Huyền Trử Lương chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai Trọng Huyền Thắng.

Sau đó ông đi về phía trước thật nhanh, chỉ một bước thì đã trực diện đối đầu với Khương Mộng Hùng!

Ông nhìn thẳng vào Quân Thần vô địch của Đại Tề, nhìn thẳng vào vị Trấn quốc đại nguyên soái, đệ nhất nhân trong quân Đại Tề này.

Tấm áo ông tung bay, tóc khẽ run lên. Toàn thân ông bắt đầu sôi trào chiến ý.

Lão giả hơi béo, thậm chí nhìn có chút mềm mại này lại duỗi tay tung một chiêu, vì thế tiếng gió rít lên, không gian run rẩy, giữa chốn thiên địa đều là tiếng vọng.

Một thanh chiến đao độ cong cực cao bỗng cắt qua không trung Lâm Tri, bắn vọt đến, dừng lại trong tay ông.

Mà ông nắm đao trong tay, giống như một con hung thú tuyệt thế đã thức tỉnh!

Người này chính là Hung Đồ, đao tên là Cắt Thọ!

"Trọng Huyền đại nhân!"

"Định Viễn Hầu, bình tĩnh!"

"Đại nhân không thể!"

"Trời ạ!"

"Hầu gia, xin đừng xúc động! !"

Lay động cả Lâm Tri!

Cả chính Trọng Huyền Thắng cũng không ngờ, Trọng Huyền Trử Lương sẽ vì hắn ta mà làm đến mức độ này!

Ông không tiếc vận dụng vũ lực, ý muốn khiêu chiến Quân Thần Khương Mộng Hùng!

Ông cầm đao trong tay, quyết tâm kia không thể che giấu.

Hôm nay ông muốn cưỡng chế bức sát Vương Di Ngô, bởi vì đây là lần đầu tiên Trọng Huyền Thắng khóc trước mặt ông!

Mà trong mắt của cao tầng Tề Quốc, nếu Hung Đồ thật sự giao chiến với Quân Thần ở Lâm Tri, việc này thật sự trở nên quá lớn!

Khương Mộng Hùng đúng là nhất đại Quân Thần, nhưng Hung Đồ có khác gì Định Hải Thần Châm trong quân đội Đại Tề không?

Nếu nói tránh nói giảm thì đây là một cuộc chiến khí phách giữa Hung Đồ và Quân Thần. Nếu làm to ra thì đây không khác gì dấu hiệu chia rẽ trong quân đội!

Trọng Huyền Trử Lương không màng đến những lời khuyên can, những câu nói kinh sợ đó, ông chỉ nhìn thẳng vào Khương Mộng Hùng: "Đại nguyên soái, ta rất tôn trọng ngài. Nhưng mà.."

"Từ từ" Khương Mộng Hùng duỗi tay ngăn ông lại, quay đầu nhìn về phía nữ tử không còn hơi thở, đang nằm trong đống giáp đã tan nát kia.

Vĩ đại như Quân Thần, lần đầu tiên dừng ánh mắt lại trên người nữ nhân không còn sức sống đó.

"Thập Tứ mà hắn nói là nữ oa này sao?"

"Đúng vậy" Trọng Huyền Trử Lương nói.

"Nàng rất quan trọng?"

Chỉ là một tử sĩ, chỉ là một nữ nhân, nàng quan trọng sao?

Quan trọng bằng quan hệ giữa Trọng Huyền gia và phủ Trấn quốc đại nguyên soái sao?

Quan trọng bằng đại cục của Tề Quốc sao?

Rất nhiều người đều có đáp án cho vấn đề này, có lẽ đáp án kia cũng cực kỳ "Chính xác"

Chỉ là...

"Chính xác" trong lòng mỗi người chưa bao giờ giống nhau cả.

Vì thế giới này mang theo tiếc nuối, vì thế giới này cũng chứa đầy xuất sắc!

Bình Luận (0)
Comment