Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 823 - Chương 823: Biến Cố Bất Ngờ (1)

Chương 823: Biến cố bất ngờ (1)

Khương Vọng tán gẫu với những bổ đầu khác vài câu rồi trở về phòng của mình. Hắn tỏ ra vô cùng an phận, thậm chí cả lời nói khách sáo cũng không có. Dường như không có một chút hiếu kỳ nào đối với việc đội truy bắt bắt được Thái Sơn Vương.

Nếu như có cơ hội nói cái gì, kỳ thật Khương Vọng rất muốn nói giúp Doãn Quan. Tên Doãn Quan đó đã từng cứu mạng hắn, mặc dù lúc trước đã nói dùng việc giúp y vào thành để trả ơn, nhưng dù sao tình cảm vẫn còn đó.

Thứ hai, tuy rằng hắn chắc chắn Doãn Quan sẽ không để lộ việc hắn đã giúp Doãn Quan trà trộn vào Lâm Tri, nhưng dù sao việc này cũng không phải chuyện nhỏ.

Trọng Huyền Thắng đã từng dùng chuyện như này để khiến việc làm ăn do Trọng Huyền Tuân tiếp nhận bị phá hoại, làm cho Văn Liên Mục từ bỏ kháng cự, làm cho Vương Di Ngô bí quá hóa liều.

Một khi chân tướng bị lộ... Thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.

Nhưng hắn có thể làm gì đây?

Những bổ đầu ở trong mái nhà này đều là thanh bài bổ đầu một đời làm bạn với các vụ án đỉnh cấp. Làm chút việc không lộ dấu vết, không bị phát hiện?

Khương Vọng không tự tin đến thế, cho nên hắn chỉ có thể thành thành thật thật đóng cửa tu luyện, đóng vai một nhân vật không có lý tưởng của hắn thật tốt.

Mà sau khi hắn trở về phòng không lâu, thì trong viện lập tức vâng lên tiếng kêu thảm thiết.

Đến cùng là loại cực hình như nào mà có thể khiến cho con người quanh năm lăn lộn trên đường ranh sinh tử, một ác nhân như Thái Sơn Vương lại không nhịn được mà kêu lên thảm thiết đến thế? Việc không thể nhìn thấy trái lại sẽ khiến cho trí tưởng tượng của con người trở nên âm u khác thường.

Âm thanh kia truyền đến từ phòng tiếp khách, xuyên qua cả nửa khu nhà rồi truyền vào trong tai Khương Vọng.

Cả đêm, tiếng hét đều không ngừng nghỉ một phút nào.

"Cường giả Ngoại Lâu Cảnh đỉnh phong, quả nhiên là trung khí mười phần"

Khương Yểm nói.

Khương Vọng tức giận đáp lại ngay lập tức.

Ngày thứ hai, một đám thanh bài bổ đầu tụ họp lại ở trong sân.

Từ sau khi đội truy bắt được thành lập, việc mỗi ngày mọi người gặp mặt một lần rồi tập hợp manh mối và thảo luận về vụ án dường như đã trở thành quy tắc.

Có lúc Khương Vọng có thể tham gia, cũng có lúc không thể, thường thường là do trình độ quan trọng của tính tiết vụ án.

Ngày hôm nay, lúc hắn ra ngoài thì có cố ý quan sát một chút, chỉ thấy vẻ mặt của Mã Hùng hơi không được tự nhiên.

Hiển nhiên thủ đoạn của Nhạc Lãnh khá khiến người ta sợ hãi, ngay cả thanh bài bổ đầu tứ phẩm quanh năm tiếp xúc với các loại hình phạt như Mã Hùng mà cũng khó có thể thích ứng.

Thế nhưng sắc mặt của Lâm Hữu Tà vẫn như bình thường. Cũng không biết do ý chí của nàng mạnh mẽ khác thường, hay là do nhìn nhiều thành quen.

Thái Sơn Vương vẫn ở trong phòng tiếp khách, đến hửng đông thì tiếng kêu thảm thiết đã ngừng lại, cũng không biết còn sống hay đã chết.

Sau khi mọi người tới gần đủ rồi, chỉ thấy Nhạc Lãnh dùng một chiếc khăn lau tay thật cẩn thật rồi ung dung thong thả đi ra ngoài.

Động tác này không khỏi khiến cho người ta phải suy nghĩ, không biết Nhạc Lãnh đã dùng đôi tay này thực hiện cực hình ra sao.

Mã Hùng nhìn một vòng rồi cau mày nói: "Lưu Kiệt đâu? Sao giờ này vẫn chưa tới? Còn có quy củ gì hay không hả? Chẳng lẽ muốn để Nhạc đại nhân chờ hắn ta?"

Lưu Kiệt là một trong mười thanh bài bổ đầu Nội Phủ Cảnh.

Xem như tên Mã Hùng này cũng không tệ, còn biết bảo vệ đồng liêu. Hắn ta lên tiếng trách mắng trước vừa khéo có thể bảo vệ Lưu Kiệt, không đến nỗi để cho Nhạc Lãnh đợi đến phát cáu.

"Lúc ta đi ngang qua phòng hắn thì không thấy ai cả" Một thanh bài bổ đầu ngập ngừng nói.

Nhiệm vụ truy bắt và tiêu diệt Địa Ngục Vô Môn lần này khá được phía Tề Đế quan tâm. Đây là cơ hội thăng chức tốt, nhưng cũng cực kỳ nghiêm khắc, ngoại trừ Khương Vọng thì tất cả những người khác trong đội truy bắt đều bị quản lý nghiêm ngặt. Nếu như trong lúc phá án mà có ai dám lơ là nhiệm vụ, thì chẳng khác nào không coi tiền đồ của mình ra gì.

Mọi người ở đây đều là thanh bài bổ đầu có thâm niên, vậy nên lập tức ý thức được có điểm không đúng.

"Lân gần đây nhất mà mọi người nhìn thấy Lưu Kiệt là lúc nào?" Nhạc Lãnh hỏi.

"Chắc là ngày hôm qua" Vẫn là vị thanh bài bổ đầu kia lên tiếng: "Ngày hôm qua, khi ngài thẩm vấn Thái Sơn Vương thì chúng ta cũng trở về phòng luôn, hắn ở ngay cạnh phòng của ta"

Nhạc Lãnh lại hỏi: "Ngươi xác định hắn không đi ra ngoài?"

"Ta chỉ có thể xác định ngày hôm qua hắn có về phòng. Nhưng sau đó có đi ra ngoài hay không, hay đi chỗ nào thì ta không biết"

Vị thanh bài bổ đầu này diễn đạt câu từ rất cẩn thận.

Tu vi của mọi người đều đã đến Nội Phủ Cảnh, lại còn là đồng liêu nên chẳng ai quan sát ai chằm chằm cả ngày hết. Nếu như nói Lưu Kiệt lén lút ra ngoài, thì hắn cũng rất khó phát hiện.

Mã Hùng trực tiếp khẳng định: "Chắc chắn Lưu Kiệt đã xảy ra chuyện"

Nhạc Lãnh nhíu mày không nói gì.

Lưu Kiệt cũng là một thanh bài có kinh nghiệm phong phú, sao có thể im hơi lặng tiếng rời khỏi trụ sở ngay vào lúc này? Là tìm thấy manh mối gì hay sao? Nếu như hắn xảy ra chuyện thì xảy ra chuyện ở chỗ nào?

Mọi người đang nghiêm túc thảo luận, phân tích các loại khả năng có thể xảy ra.

Bỗng nhiên có người của quận phủ Bối Quận tiến vào bảo cáo.

"Phát hiện thi thể của thanh bài bổ đầu ngũ phẩm Lưu Kiệt ở bờ sông Thám Châu, quận phủ đã phong tỏa khu vực xung quanh, các vị đại nhân có muốn đi tới điều tra hay không?

Thi thể của Lưu Kiệt ở bờ sông Thám Châu!

Đội truy bắt đến Bối Quận này để bắt và tiêu diệt Địa Ngục Vô Môn, vậy nên không còn xa lạ gì với sông Thám Châu.

Đó là một con sông nhỏ thuộc nhánh sông Truy Hà, nghe nói trong con sông kia có rất nhiều trân châu, có không ít người đã phát tài nhờ vào việc mò trân châu rồi. Bao nhiêu năm trôi qua, từ lâu đã không còn trân châu nữa, nhưng mọi người vẫn giữ lại cái tên Thám Châu (1) này.

(1) Thám Châu: từ "thám" này nghĩa là thăm dò, mò. Vậy nên Thám Châu nghĩa là mò châu, ý nói dù mọi người không mò trân châu ở sông này nữa nhưng vẫn giữ cái tên này.

Xét về mặt khoảng cách thì dòng sông kia cũng khá gần chỗ bọn họ, nếu đi với tốc độ bình thường thì mất khoảng nửa nén hương thời gian là có thể đến nơi.

Việc quận phủ Bối Quận quyết định phong tỏa xung quanh, bảo vệ hiện trường và chờ đội truy bắt đến điều tra quả là một lựa chọn sáng suốt. Bởi vì bàn về điều tra manh mối, thì không một ai ở Bối Quận có thể so được với bọn họ.

Nhưng bất kể nói thế nào thì cái chết của Lưu Kiệt vẫn để lại bóng ma trong lòng mọi người ở đội truy bắt.

Bình Luận (0)
Comment