Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 826 - Chương 826: Một Cánh Tay (2)

Chương 826: Một cánh tay (2)

Mã Hùng quay lại nhìn về phía sau với sắc mặt khó coi, chỉ thấy một cánh tay nằm lẳng lặng trên mặt đất trong cái bóng của hắn ta.

Đó là tay của Ngỗ Quan Vương!

Đối với người tu hành mà nói, loại vết thương như gãy chỉ sẽ làm hao tổn nguyên khí, nhưng vẫn có thể nối liền với điều kiện tiên quyết là... chỉ bị gãy vẫn còn ở đó.

Mấy huyễn thuật đơn giản hoặc là thuật con rối sẽ không thể khiến mấy thanh bài bổ đầu tứ phẩm với kinh nghiệm phong phú bị mắc lừa được.

Cho nên Ngỗ Quan Vương thật sự hiện thân, cũng thật sự để lại cái tay này thì mới giấu được nhóm Mã Hùng, đầu tiên là thu hút sự tấn công của bọn họ, sau đó tạo nên cơ hội cho Doãn Quan giết chết Thái Sơn Vương.

Sự dũng cảm của Tần Quảng Vương thật đáng kinh ngạc, mục đích cũng rất rõ ràng.

Cho dù Nhạc Lãnh tự xưng là "người đánh cá" bậc nhất, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng Doãn Quan thực sự là một con cá rất dũng cảm lại cực kỳ gian xảo.

Cấn mồi thành công mà vẫn thoát được câu!

Bất kể sự việc có phát triển như thế nào thì dựa theo ước định giữa Khương Vọng và Mã Hùng, sau khi Nhạc Lãnh trở về là Khương Vọng có thể trực tiếp rời đi.

Mà Khương Vọng cũng không chút do dự, thậm chí trước lúc rời đi còn không chào hỏi Mã Hùng hay Nhạc Lãnh một tiếng.

Doãn Quan thẳng tay giết chết Thái Sơn Vương xem như là đã tìm được cơ hội lẩn trốn một lần nữa.

Nhưng việc này cũng cho thấy đám thủ lĩnh sát thủ Địa Ngục Vô Môn đang ở trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm. Thái Sơn Vương bị bắt, nếu như có lựa chọn tốt hơn thì có lẽ Doãn Quan sẽ không mạo hiểm để đến đây diệt khẩu.

Muốn đánh cược sự chênh lệch thời gian ở trước mặt Nhạc Lãnh thực sự không phải chuyện đơn giản, không khác gì là lấy mạng ra để đọ sức.

Đối với Nhạc Lãnh mà nói, việc kẻ tù tội do mình bắt được lại bị diệt khẩu, thì không thể nghi ngờ gì chính là một sự khiêu khích nghiêm trọng.

Chuyện này có nghĩa rằng, hành động truy bắt và tiêu diệt của mấy người Nhạc Lãnh sẽ càng cấp tiến hơn.

Bên Địa Ngục Vô Môn là một đám sát thủ đẳng cấp Ngoại Lâu Cảnh, mà bên đội truy bắt lại có cả cường giả Thần Lâm Cảnh. Một khi khai chiến toàn diện, thì có thể tưởng tượng được trình độ kịch liệt sẽ đến mức nào.

Khương Vọng không muốn bị cuốn vào trong đó.

Nếu như hắn có thực lực áp chế cục diện thì việc làm chủ tình hình cũng không phải không thể. Nhưng mà hiện tại vẫn nên giữ mình thì thỏa đáng hơn.

Kể cả lựa chọn kín đáo rời đi cũng là vì thế, lý do hắn đi mà không chào hỏi một tiếng là do sợ bỗng nhiên xui xẻo lại gặp phải biến cố gì.

Lấy địa vị của Nhạc Lãnh ở Bắc Nha, nếu như ông ta thực sự muốn dùng cái danh hiệu này để huy động Khương Vọng tham gia vào phá án thì hắn cũng khó có thể từ chối.

Dù sao Mã Hùng cũng đã đồng ý với hắn rồi, vậy nên hắn không cần thiết suy nghĩ về việc khả năng tình huống về sau có biến hay tình hình có thay đổi gì.

Cứ để những người này quyết đấu sinh tử đi, hắn phải nhanh chóng xử lý xong chuyện bên này rồi còn tranh thủ đi gặp An An.

Khương Vọng kín đáo rời đi nên không bị quá nhiều người chú ý tới, dù có ai nghi ngờ gì thì sau đó Mã Hùng cũng sẽ giải thích với bọn họ thôi.

Nhưng điều khiến Khương Vọng bất ngờ chính là Lâm Hữu Tà lại theo sau hắn, nhưng cũng chẳng nói lời nào.

"Ngươi có việc sao?" Sau khi ra khỏi trụ sở, Khương Vọng mới dừng bước hỏi.

"Cũng là cộng sự một thời gian, ta tiễn ngươi" Lâm Hữu Tà nói.

Mới quen mặt cái đã rời đi rồi mà cũng được gọi là "cộng sự một thời gian"

sao? Cộng cái chuyện gì? Cùng nhau ngẩn người hay sao?

"Tấm lòng này ta nhận, mời ngươi trở về cho"

"Được, ta lập tức trở về" Lâm Hữu Tà nói ngoài miệng như vậy nhưng chân thì chẳng di chuyển tí nào: "Đúng rồi, trước khi đi, ta còn một vấn đề muốn hỏi ngươi, không biết có được hay không?"

"Không được" Khương Vọng từ chối không chút do dự.

Nhưng hình như Lâm Hữu Tà cũng không nghe thấy lời từ chối kia, trái lại còn trực tiếp hỏi: "Ta để ý thấy lúc Ngỗ Quan Vương bị ngũ hình xử tử xong thì mấy người Mã Hùng đều hơi thở phào, nhưng chỉ có ngươi tỏ ra vô cùng cẩn thận. Có vẻ như ngươi rất hiểu Ngỗ Quan Vương?"

Trong lúc hỏi, ánh mắt của nàng ta cũng như vô ý nhìn sang, nhưng Khương Vọng biết rõ tất cả cảm xúc của mình đều bị quan sát được... bị quan sát một cách triệt để nhất.

Khương Vọng cũng không che giấu sự bất mãn của mình, hắn dùng ánh mắt nghiêm túc lạ thường nhìn Lâm Hữu Tà: "Ta biết ngươi có năng lực phá án rất mạnh. Ta cũng biết, bởi vì là bổ đầu có thâm niên cho nên có lẽ ngươi có thói quen nảy sinh nghi ngờ đối với một số người hoặc một số sự việc. Thế nhưng làm phiền ngươi kìm nén một chút, ta không phải phạm nhân của ngươi!"

Không cần biết nàng ta là danh bổ có thiên phú phá án cỡ nào, là danh bổ truyền thừa mấy đời.

Nhưng hiện tại ở trước mặt Khương Vọng, thì tu vi Đằng Long Cảnh của nàng chính là nhược điểm lớn nhất.

Một khi Khương Vọng trở nên nghiêm nghị, khí thế sát phạt được phóng ra cũng lập tức tạo nên sức ép, khiến Lâm Hữu Tà khó thở.

Nàng ta vốn không sợ Khương Vọng, cũng không nghĩ Khương Vọng sẽ làm gì được mình, nhưng sự áp chế về mặt thực lực thì vốn không thể dùng ý chí là có thể đánh tan được.

Nàng ta đã biết vị thiếu niên này có thực lực khủng bố từ lâu, nhưng cho tới giờ phút này, nàng ta mới biết khái niệm thực lực khủng bố chính diện đánh bại Vương Di Ngô và Lôi Chiêm Càn đến cùng là khái niệm gì.

Không có một cường giả Nội Phủ Cảnh nào mà nàng ta từng biết có thể tạo áp lực lớn đến mức này cho nàng ta như Khương Vọng!

Chờ đến khi mặt của Lâm Hữu Tà đỏ lên vì kìm nén thì Khương Vọng mới buông tha.

"Nói đến đây thôi" Hắn nói.

Sau đó thì trực tiếp rời đi, bước chân chưa ngừng nửa giây.

Đích đến của Khương Vọng chính là thành Nam Dao ở quận Xích Dương.

Bối Quận ở phía đông nam của Lâm Tri, mà quận Xích Dương thì lại ở hướng Tây Nam.

Ö giữa Bối Quận và quận Xích Dương là dải đất hẹp Kiều Sơn, vừa hẹp lại vừa dài, mà dải đất Kiều Sơn lại thuộc quận Kiều Sơn.

Xét về diện tích thì quận Kiều Sơn được cho là quận nhỏ nhất trong phạm vị toàn bộ Tề quốc. Thứ duy nhất được xem như nổi tiếng chính là dải đất hẹp Kiểu Sơn.

Khương Vọng trực tiếp bay qua dải đất hẹp Kiều Sơn, sua khi tiến vào quận Xích Dương thì mới đáp xuống, không mất quá nhiều thời gian đi đường.

Đây cũng là điểm tốt của việc có tấm thanh bài trên người, thân phận thanh bài bổ đầu được chấp nhận ở mọi nơi trên Tề quốc. Nếu như là một người không rõ lai lịch nào đó đột nhiên phi hành, thì chắc có lẽ từ sớm đã bị đánh ngã xuống rồi.

Bình Luận (0)
Comment