Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 827 - Chương 827: Dưỡng Danh Khí

Chương 827: Dưỡng danh khí

Lâu không gặp Liêm Tước, có vẻ như y lại xấu hơn một tí rồi. Õ trên mặt chỗ nào đen thì càng ngày càng đen, chỗ nào đỏ thì càng ngày càng đỏ.

Nhưng tu vi đã tiến bộ khá nhiều, bỗng nhiên cũng đã tới Nội Phủ Cảnh.

Y đã tận dụng cơ hội rèn đúc danh khí mà mở ra Thiên Môn, vậy nên còn tiến vào Đằng Long Cảnh sớm hơn Khương Vọng một chút. Đúc binh sư rèn ra danh khí Trường Tương Tư, cũng không có lý do gì lại phải khốn đốn ở mấy cảnh giới trước Nội Phủ cả.

Chẳng qua bản thân y không thể cảm ứng được Hạt giống thần thông. Lúc ở bí cảnh Thiên Phủ lại không thể thành công cho nên không lấy được thần thông.

Mặc dù đã một thời gian không gặp, nhưng hai người không hề cảm thấy xa cách. Tình hữu nghị giữa bọn họ đã trải qua bao nhiêu thử thách, nên sẽ không bị thời gian ăn mòn một cách dễ dàng được.

Lúc này hai người đang ngồi đối diện nhau uống trà trong phủ đệ của Liêm Tước.

Dưới sự chỉ điểm âm thầm của Trọng Huyền Thắng, cùng với ưu thế đúc được danh khí mà Liêm Tước đã đạt được một số quyền lực nhất định ở trong nội bộ Liêm gia. Hiện tại, y là một trong những người thừa kế nhận được sự tán thành cao nhất cho vị trí gia chủ Liêm thị.

Có thể nhận thấy điểm này từ việc khí chất của Liêm Tước đã hoàn toàn khác so với trước đây.

Mà lý do Khương Vọng tự mình đến thành Nam Dao một chuyến cũng không khác khi hẹn ước chiến đấu với Lôi Chiêm Càn là mấy. Hắn muốn dùng tư thái đại thắng Lôi Chiêm Càn đến thành Nam Dao để cổ vũ thêm cho Liêm Tước.

Trong việc chọn lựa người thế kế gia chủ, thì nhân mạch cũng là một yếu tố hết sức quan trọng cần phải cân nhắc. Đặc biệt là gia tộc đúc binh sư không có sức chiến đấu mạnh như Liêm thị, nên thường càng cần phải dựa vào viện trợ mạnh mẽ từ bên ngoài để duy trì uy thế của gia tộc.

Thời gian đầu, kế hoạch của Trọng Huyền Thắng là dùng Liêm Tước làm chiêu bí mật. Trước tiên hắn ta âm thầm chỉ điểm, ở trong tối chống đỡ cho Liêm Tước, để Liêm Tước lên nắm quyền Liêm gia. Sau đó Liêm Tước lại sử dụng sức mạnh của Liêm thị để chống đỡ cho Trọng Huyền Thắng trong cuộc cạnh tranh với Trọng Huyền Tuân.

Nhưng kế hoạch lại không theo kịp sự thay đổi, bây giờ tình thế đã không còn giống như lúc đầu. Từ sau khi Vương Di Ngô bị bức ép rời khỏi Lâm Tri, Trọng Huyền Thắng đã không cần sự nâng đỡ của Liêm gia. Như hắn ta đã phân tích, thì hiện tại trọng tâm của Trọng Huyền Thắng đang nghiêng về hướng rèn luyện tu vi cá nhân.

Như vậy cũng không ngại phơi bày quan hệ với Liêm Tước ra bên ngoài, như vậy sẽ tốt cho cả hai người trong việc tranh đấu giành lấy vị trí gia chủ.

Đương nhiên chuyện này càng có lợi cho Liêm Tước hơn, nhưng cũng không cần phải tính toán về cái này, bởi vì Liêm Tước không phải là loại người không biết tốt xấu kia.

Bên phía thành Lâm Tri xảy ra chuyện lớn, đương nhiên Liêm gia không đến nỗi hoàn toàn không biết chuyện gì.

Trên thực tế mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy Khương Vọng, Liêm Tước bẫn còn chút cảm giác không thật đối với tin tức về hai trận đấu được lan truyền xôn xao kia.

Lần trước gặp mặt, mặc dù Khương Vọng cũng đánh bại Thập tứ hoàng tử Khương Vô Dung, cũng khá uy phong nhưng quá trình thì không thoải mái như vậy. Ai có thể nghĩ tới, hiện tại Khương Vọng đã có thể trở thành đối thủ ngang sức cùng cảnh giới với Vương Di Ngô, hơn nữa còn chiến thắng cơ chứ?

Liêm Tước nhấp một ngụm nước rồi nhếch miệng nở nụ cười: "Ta biết là huynh sẽ không bôi nhọ Trường Tương Tư mà!"

Khương Vọng cũng uống cạn chén: "Sao ta dám phụ lòng tác phẩm mà huynh đốc hết tâm huyết để tạo ra được?"

Nhớ tới mấy ngày cùng nhau ở lò rèn kiếm đúc Trường Tương Tư, đúng thực là cực kỳ khổ. Nhưng hai người đều chỉ nhìn nhau rồi nổ nụ cười.

"Nhắc mới nhớ, hiện tại huynh đã mở Nội Phủ, lấy được thần thông. Vậy nên cũng bắt đầu ôn dưỡng Trường Tương Tư được rồi"

Liêm Tước nói xong thì lấy một quyển sách nhỏ bìa màu đỏ ra rồi đặt lên bản.

"Ôn dưỡng?"

Khương Vọng liếc qua, chỉ thấy trên bìa sách là dòng chữ ngoằn ngoèo như run bò viết "phương pháp ôn dưỡng danh khí Trường Tương Tư"

"Tự huynh viết à?" Khương Vọng hỏi.

Liêm Tước gật đầu nói: "Ta tổng kết lại một vài phương pháp kiếm khí ở trong lịch sử, sau đó thiết lập lại riêng cho Trường Tương Tư. Cần một thời gian để chuẩn bị nó, vậy nên ta định đợi đến lúc đưa mỏ Yến Kiêu cho huynh thì đưa luôn cái này. Nhưng không nghĩ tới huynh lại đến đây trước"

Đúng là hiếm khi thấy ai có lòng như vậy.

Nhưng mà Khương Vọng lại ghét bỏ nói: "Ta mới nghĩ chữ ai mà xấu thế này, người bình thường không thể viết xấu được như vậy..."

"Có phải huynh còn muốn nói, chữ giống như người?" Liêm Tước đen mặt, y cũng không phải là Trọng Huyền Thắng, đương nhiên để ý đến thể diện của chính mình, bàn tay to đã lặng lẽ đặt trên sách.

Có tư thế như một lời không hợp thì sẽ lấy lại nó.

"Chữ giống như người, rất có đạo lý" Khương Vọng không hề hoang mang nói: "Huynh nhìn mấy chữ này, khúc chiết rõ ràng, có tư thế giống như rồng cưỡi mây bay vậy! Xấu đẹp chẳng qua chỉ là cách nhìn mà thôi, thứ cốt yếu vẫn là khí khái! Trừ tuấn tài kiên cường như huynh, thì Liêm thị còn ai có thể viết được nét bút khí thế đến như vậy chứ?"

Lúc này Liêm Tước mới hài lòng buông tay ra, không đoạt lại cuốn sách trong tay Khương Vọng nữa.

Trường Tương Tư có dáng vẻ của một danh khí, có thể được xưng là danh khí nhưng vẫn chưa đạt được thành tựu mà một danh khí cần có. Nó cần được thời gian mài giũa, cần người nắm giữ nó sóng vai chiến đấu để tích lũy dần dần, cần được cùng người sở hữu cùng nhau tiến bộ.

Thật ra không phải là không có cách để đẩy nhanh quá trình này, hơn nữa Liêm thị là thánh địa đúc binh sư trong thiên hạ, cũng không hề thiếu những nghiên cứu liên quan. Nhưng những phương pháp kia, với thực lực lúc trước của Khương Vọng, căn bản đều không thể dùng được.

Sử dụng hạt giống thần thông để nuôi dưỡng danh khí, chính là một loại môn pháp chính tông đường hoàng.

Mà Liêm Tước là người chế tạo ra Trường Tương Tư, trừ Khương Vọng ra thì y chính là người hiểu rõ thanh kiếm này nhất, chịu trách nhiệm điều chỉnh Trường Tương Tư, đương nhiên sẽ có pháp môn thích hợp nhất để ôn dưỡng cho thanh danh kiếm này.

Ngoài miệng Khương Vọng tỏ vẻ ghét bỏ, trên thực tế lại tương đối vội vã, ngay lập tức nhanh chóng lật xem cẩn thận cuốn pháp môn chăm sóc kiếm nhiều lần.

Không thể không nói, mặc dù Liêm Tước người xấu chữ cũng xấu, nhưng mà trên phương diện là một chú binh sư, có thể nói là thiên phú kinh người.

Bộ pháp môn chăm sóc danh khí này vừa ngắn gọn lại sâu sắc, cực kỳ ngoạn mục, cho dù là bậc thường dân như Khương Vọng, cũng chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra sự quý giá của nó.

Bình Luận (0)
Comment