Mặc dù hành động lần này ở thành Lâm Tri thành công, nhưng tất cả mọi người đều bị đám Thanh bài Tề quốc truy sát khắp nơi. Tâm trạng trở nên nóng nảy bất mãn cũng khó mà tránh được.
Rốt cuộc Địa Ngục Vô Môn cũng không phải là quân đội, thời gian lập ra cũng rất ngắn, mối quan hệ giữa Doãn Quan và những Diêm La khác phần lớn là quan hệ hợp tác, khó mà nhắc đến vấn đề trung thành gì đó.
Thậm chí lúc này, Đô Thị Vương đã bắt đầu chất vấn quyết định của Tần Quảng Vương.
"Có thích hợp hay không, do ta quyết định"
Doãn Quan liếc Đô Thị Vương một cái, nhàn nhạt nói: "Ta nói, thích hợp"
Bất luận thế nào, là một trong những người lập ra Địa Ngục Vô Môn, Doãn Quan vẫn có đủ uy vọng.
Bị ánh mắt lãnh đạm của y đảo qua, Đô Thị Vương lập tức im miệng không nói.
Tống Đế Vương đã từng gặp qua Khương Vọng ở Tiểu Liên Kiều khàn giọng nói: "Tần Quảng Vương, bây giờ ngươi triệu tập mọi người có chuyện gì? Ta sắp bị tra đến rồi, lẩn trốn không được bao lâu nữa, phải nhanh chóng rời khỏi đây"
Trong số mười điện Diêm La, Tống Đế Vương xếp hạng thứ ba. Trong lúc này, đại khái cũng chỉ có ông ta thích hợp lên tiếng nhất, nhưng ông ta cũng không nhắm vào ai, chỉ hỏi chính sự.
Doãn Quan hơi gật đầu nói: "Ta muốn đưa ra kế hoạch hành động mới"
"Vẫn còn hành động sao?" Bình Đẳng Vương xếp hạng thứ chín, ngắt lời nói:
"Ngay cả Thái Sơn Vương mà còn chết!"
Trong số những Diêm La tham gia hành động lần này, thực lực của gã là yếu nhất, lúc này trong giọng nói cũng thể hiện sự hấp tấp, khẩn trương:
"Trước kia không phải ngươi nói chỉ cần chúng ta che giấu hành tung, Tề quốc không thể phong tỏa trong thời gian quá dài sao? Chúng ta trốn còn không được hả?"
"Không được nữa" Giọng nói của Doãn Quan rất tỉnh táo, nhưng cũng trong sự lạnh lùng mà tỉnh táo đó, lộ ra một chút tàn khốc: "Trước mặt Nhạc Lãnh, các ngươi trốn không được lâu nữa đâu"
"Động chẳng bằng tĩnh" Bình Đẳng Vương lắc rồi lại gật đầu nói: "Ta không biết..."
Dưới áp lực của Bộ Thần Nhạc Lãnh cường đại, gã đã bị rối loạn rồi.
Một sát thủ luôn luôn ẩn trong bóng tối bị một khi bị rối loạn, sẽ đưa ra quyết định như thế nào cũng không hề kỳ lạ.
Ngỗ Quan Vương ngẩng đầu nhìn lên Doãn Quan đang đứng trên ngọn cây một cái, muốn xem xem ý tứ của y như thế nào.
Nhưng Doãn Quan vẫn bình tĩnh như trước.
"Ngươi không... tin tưởng ta?" Y hỏi: "Vì ta giết Thái Sơn Vương?"
"Ngươi không nên giết ông ta" Bình Đẳng Vương thấp giọng nói: "Ông ta cũng không nói gì cả, không phải sao?"
Gã không có cảm tình gì với Thái Sơn Vương, nhưng thỏ chết hồ ly khóc, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Cái chết của Thái Sơn Vương không khỏi khiến cho nỗi sợ hãi của gã tăng lên.
Hơn nữa lời gã nói cũng không sai. Bởi vì nếu Thái Sơn Vương đã nói gì đó thì lúc này đám bọn họ không phải chỉ có mỗi một người bị bắt.
"Ông ta nhất định sẽ nói, chỉ cần đưa ra cái giá đáp ứng được điểm mấu chốt của ông ta. Điểm mấu chốt kia có lẽ là giữ lại tu vi, có lẽ là giữ lại mạng sống, cũng có lẽ là cho ông ta một cái chết thống khoái"
Doãn Quan vẫn bình tĩnh đáp lại: "Chuyện ông ta bị bắt sống đã nói lên rằng ông ta sẽ phản bội. Không phải sao?"
Cho dù Nhạc Lãnh có mạnh thế nào, thì với thực lực của một trong mười Diêm La, chuyện tự sát không hề khó.
Thái Sơn Vương bị bắt sống, đã nói lên trong lòng ông ta vẫn còn ôm một chút hy vọng. Hy vọng đó là gì, không cần nói cũng có thể biết được.
Có lẽ, không phải Bình Đẳng Vương không nghĩ đến điểm này, mà bởi vì đang phải chịu áp lực cực lớn nên khó có thể đưa ra phán đoán sáng suốt.
Lại có lẽ, thật ra gã hiểu rõ hơn ai hết, nhưng muốn mượn cơ hội này để thử dò xét Doãn Quan.
Õ một nơi như Địa Ngục Vô Môn, người quá đơn giản cơ hồ không thể sống nổi.
Bình Đẳng Vương trầm mặc một hỏi, sau đó cúi đầu tỏ vẻ thần phục nói:
"Cảm ơn ngươi đã nguyện ý giải thích cho ta"
"Không cần cảm ơn ta" Giọng Doãn Quan vẫn bình thản như cũ: "So với giết chết ngươi thì giải thích một chút vẫn đơn giản hơn"
Nói cách khác, nếu như việc giải thích phức tạp hơn, hoặc là không thể giải thích được thì có thể sẽ có một loại kết cục khác.
Trong một tổ chức như Địa Ngục Vô Môn, tình cảm chỉ là một thứ buồn cười. Đây chính là phong cách mà Doãn Quan muốn khi thành lập tổ chức Địa Ngục Vô Môn này.
Cho nên việc Doãn Quan mạo hiểm đi giết Thái Sơn Vương, trên thực tế lại là đã cứu những người khác, là thủ lĩnh tổ chức, y phải gánh trách nhiệm lớn nhất, nguy hiểm lớn nhất, những điểm này y không hề nhắc đến.
Ngược lại trực tiếp uy hiếp Bình Đẳng Vương.
Ổ Địa Ngục Vô Môn, làm như vậy lại càng có hiệu quả.
Bốn bề yên tĩnh.
Doãn Quan nhìn lần lượt từng người, xác định tất cả mọi người đã hiểu rõ quyết định của y.
Sau đó mới nói: "Đầu tiên, ta hy vọng các ngươi hiểu một điều, chúng ta không phải là kẻ địch của Tề quốc. Chúng ta không xứng"
"Tề quốc vô cùng lớn mạnh, nhưng đối thủ của nó cũng rất nhiều. Tuy chúng ta đang ở trong quốc gia này nhưng nó không thể phân ra quá nhiều tỉnh lực để chú ý đến chúng ta. Tuy nhiên, chỉ cần một chút tỉnh lực đó thôi cũng đã khiến cho chúng ta bị hủy diệt"
"Cho nên, chúng ta nhất định phải hành động, làm rối loạn tình thế. Khiến cho đối thủ chân chính của Tề quốc thấy được cơ hội đang ở trước mặt họ.
Cho dù có nguy hiểm hơn nữa thì chúng ta cũng chỉ có thể làm như vậy. Bởi vì con đường sống duy nhất của chúng ta chính là đây"
Quan điểm của Doãn Quan rất rõ ràng, cho dù rằng vì thế mà khiến cho áp lực bốn bề đến từ Tề quốc dường như càng thêm nghiêm trọng hơn một chút.
Mấy vị Diêm La nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.
Nhưng cuối cùng không có ai đưa ra ý kiến nào khác.
Rốt cuộc, vẫn là Tống Đế Vương mở miệng: "Ngươi định làm thế nào?"
Phía đông bắc của Bối Quận chính là quận Bích Ngô.
Phía tây bắc của quận Bích Ngô chính là quận Tân Minh. Tóm lại đều ở trong phạm vi ảnh hưởng của thành Lâm Tri.
Sau khi Thái Sơn Vương chết ở Bối Quận, trong một đêm hành động truy quét lại trở về vị trí cũ.
Nhưng lần này là do Nhạc Lãnh tự mình tổ chức kế hoạch truy quét. Ông ta không chỉ thể hiện vũ lực Thần Lâm cảnh nữa mà sẽ dùng bản lãnh thật sự của cái danh hiệu "Bộ Thân" này.
Rất nhanh, đội truy tung đã phát hiện được tung tích của Địa Ngục Vô Môn ở quận Bích Ngô.
Sở dĩ có cái tên quận Bích Ngô này là bởi cây ngô đồng ở đây có màu xanh độc nhất vô nhị. Nếu đi tiếp về hướng đông bắc của quận Bích Ngô chính là địa phận của Cao thị, quận Tĩnh Hải, lại đi tiếp về hướng đông chính là thành Thiên Phủ thuộc quận Cận Hải.
Đến quận Bích Ngô thì có thể phải đối mặt với... nhóm sát thủ của Địa Ngục Vô Môn, có thể bọn chúng đang muốn di chuyển đến bờ biển sau đó trốn đến quận Cận Hải.