Đáng tiếc là loại đạo thuật cấp bậc này đối với bất kỳ một thế lực nào mà nói thì đều sẽ cất kỹ, không thể nào dễ dàng có được. Trọng Huyền Thắng còn chẳng có thì càng không thể nào chuẩn bị cho hắn.
Lão gia tử Trọng Huyền quả thật đã có ý cho, nhưng ông ta đại biểu cho Trọng Huyền gia chứ không phải là Trọng Huyền Thắng.
Khương Vọng chỉ có thể cự tuyệt. Bất cứ lúc nào hắn cũng sẽ đứng bên cạnh Trọng Huyền Thắng, chứ không phải là Trọng Huyền gia.
Cho nên đối với Khương Vọng mà nói, thật ra hắn cũng không có nhiều lựa chọn lắm.
Giai đoạn hiện tại chỉ có thể tích lũy nhiều công hơn một chút, chọn một số loại đạo thuật có tiềm lực để tiến hành tu luyện mà thôi.
Đoạn đường trở về Vân quốc này, vừa là vì nhớ nhà cũng là để tu hành.
Khương Vọng trên người có tước vị, lại có thêm Thanh Bài, tất nhiên trên đường không hề gặp trở ngại gì.
Nhưng lúc rời khỏi quận Xích Dương, lại bị người khác cản lại rồi.
Binh sĩ giữ quan nhất định phải kiểm tra trong xe, cho dù trong xe có là bộ đầu Thanh Bài ngũ phẩm thì cũng không chịu cho qua đơn giản như vậy.
Khương Vọng biết rằng, chuyện Doãn Quan xuất hiện ở thành Nam Dao, Tề quốc đã kịp phản ứng rồi. Sự điều tra kỹ càng lúc này chính là minh chứng.
Không biết Nhạc Lãnh đã đến đây hay chưa?
Cũng may Khương Vọng đã sớm có chuẩn bị, trực tiếp lấy Nặc Y từ trong hộp trữ vật ra, giao cho Doãn Quan.
Doãn Quan nghiên cứu sơ qua một chút, liền biết được công dụng của vật này.
"Đồ tốt" Y khen một câu, lại thở dài nói: "Đáng tiếc vô dụng đối với Thần Lâm, nếu không thì..."
Y không nói tiếp nếu không thì như thế nào, chỉ đem theo Nặc Y, biến mất khỏi tầm mắt Khương Vọng.
Khương Vọng trực tiếp vén rèm xe lên,, nói với binh sĩ đang đứng bên xe ngựa: "Có cần vào trong buồng xe kiểm tra không?"
"Không cần, Khương đại nhân. Ta nhìn mấy lần là được rồi"
Chịu trách nhiệm chuyện này là một tu sĩ siêu phàm, ánh mắt sắc bén, nhìn lướt mấy lần, liền biết xe ngựa này rất bình thường, cũng không có ngăn bí mật gì cả.
Tra xong thì gã chấp nay nói: "Ti chức chỉ phụng mệnh làm việc, xin thứ lỗi"
Xét về tước vị, Khương Vọng là Thanh Dương Trấn Nam, là một quý tộc của Đại Tề.
Xét về chức vụ, Khương Vọng hiện tại đang tạm giữ chức Thanh Bài ngũ phẩm, coi như như một quan viên ngũ phẩm.
Mà lúc trước Khương Vọng đánh bại Vương Di Ngô sau đó lại đánh thắng Lôi Chiêm Càn, những tu sĩ siêu phàm của Tề quốc không ai không biết đến thanh danh của hắn, vì vậy thái độ rất tốt.
"Không sao. Các ngươi giữ đúng chức trách, chính là cơ sở để Đại Tề có thể cường thịnh như thế"
Khương Vọng khoát khoát tay, bỏ màn xe xuống.
"Cho đi!" Bên ngoài xe ngựa, binh sĩ kia hô to.
Có Nặc Y che giấu, một đường hữu kinh vô hiểm ().
() Hữu kinh vô hiểm: bị sợ chứ không có nguy hiểm.
Giữa các thành vực kiểm tra hết sức nghiêm ngặt.
Từ quận Xích Dương đến quận Nhật Chiếu, trực tiếp đi thẳng, dọc theo đường đi còn phải đi băng qua mười quận.
Khương Vọng hoàn toàn là vượt qua lộ trình ở trong tu hành, bên cạnh còn có một tên Tần Quảng Vương bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn đến nguy hiểm Địa Ngục Vô Môn.
Sau khi Khương Vọng tiến vào quận Nhật Chiếu, trực tiếp phái phu xe tới tận nơi, thuận tay tặng luôn cả cái xe ngựa cho hắn ta.
Phu xe đi một chuyến đường xa nhận được không ít thù lao, lúc trở về còn lời thêm một chiếc xe ngựa, quả thực vô cùng vui vẻ, liên tục cúi đầu cảm tạ Khương Vọng.
Khương Vọng nhìn xe ngựa chậm rãi đi xa, Doãn Quan cởi Nặc Y xuống nói:
"Ngươi xem, con người thật ra rất dễ thỏa mãn, mà thế giới này rộng lớn mênh mông, sản vật phì nhiêu, đủ để khiến cho tất cả mọi người đều ăn cơm no. Nhưng vì sao vẫn còn có nhiều người trôi qua không được thoải mái vui vẻ như vậy?"
Khương Vọng thuận miệng trả lời: "Ta từng nghe qua một cái thuyết pháp, đó là con người rất khó thỏa mãn, có được càng nhiều thì càng muốn nhiều hơn"
Dễ dàng thỏa mãn nhất là con người mà khó thỏa mãn nhất cũng là con người.
Doãn Quan trực tiếp nhảy qua cái đề tài này: "Đã đến Nhật Chiếu rồi, ngươi có kế hoạch gì không?"
"Bây giờ mà muốn rời khỏi lãnh thổ một nước chắc chắn sẽ rất khó khăn"
Khương Vọng trực tiếp lắc đầu: "Ta về trấn Thanh Dương nhìn xem trước.
Trên đường đi ngồi xe ngựa chậm như rùa, tới quận Nhật Chiếu rồi cũng không vòng lại trấn Thanh Dương được, ngược lại nếu như vội vã muốn rời khỏi biên giới chắc chắn sẽ khiến cho người ta nghi ngờ"
Lúc ở tại Bối Quận, hắn đã cảm giác được dường như Lâm Hữu Tà đang nghi ngờ hắn điều gì đó. Bây giờ rõ ràng là có liên lụy đến chuyện của Doãn Quan, cần phải cẩn thận hơn mới được.
"Ngươi suy tính rất chu toàn" Doãn Quan khẽ vuốt cằm, tỏ vẻ đồng ý với sự sắp xếp của Khương Vọng.
Bắc Nha dùng rất nhiều thủ đoạn để truy lùng hành tung của bọn họ.
Trong đó có một loại chính là dựa vào "thực lực quốc gia" đây là thủ đoạn tốt nhất và cũng là thủ đoạn đơn giản nhất dùng để đối phó với những "kẻ từ bên ngoài đến" này.
Loại thủ đoạn này nói đến huyền diệu, thật ra bản chất lại rất đơn giản. Tu sĩ Tề quốc cũng được, bách tính cũng được, thậm chí ngay cả một gốc cây cọng cỏ cũng đều là một bộ phận của Tề quốc.
Mà đối với "thực lực quốc gia" thể hiện ở khắp các phương diện, các ngành các nghề, đâu đâu cũng có mà nói, nhóm sát thủ của Địa Ngục Vô Môn không hề nghi ngờ chính là kẻ từ bên ngoài đến.
Sau khi giới nghiêm quốc cảnh, mặc dù hộ quốc đại trận chưa mở nhưng cũng đã mượn được một phần lực lượng. Cho dù bọn họ có bất cứ hành động gì đều sẽ lưu lại vết tích bị "bài xích"
Cho nên sự trốn tránh của Địa Ngục Vô Môn cũng cần dựa vào "đầu mối"
mà bọn họ giấu ở Tề quốc trước kia làm lá chắn, nếu không đã sớm bị phát hiện.
Địa Ngục Vô Môn cũng không có lịch sử quá dài, cho dù bọn họ vì chuyện ám sát Triệu Tuyên này đã làm rất nhiều chuẩn bị nhưng đầu mối giấu ở Tề quốc có khả năng cũng không nhiều lắm.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó Doãn Quan không thèm để ý cứ nhất quyết muốn giết chết Thái Sơn Vương diệt khẩu.
Hơn nữa Khương Vọng đang giữ tước vị của Tề quốc, là tồn tại hợp pháp ở trong quốc gia này, lại còn là một thành viên thuộc giai cấp thống trị của Tề quốc.
Cái thứ huyền diệu khó giải thích như "thực lực quốc gia" này chỉ biết tiếp nhận hắn mà không bài xích hắn. Doãn Quan đi theo bên cạnh Khương Vọng cũng bởi vì vậy mà có thể được che chỡ.
Về điểm này, hai người bọn họ đều rất rõ ràng.
Doãn Quan vẫn như cũ khoác Nặc Y, đi theo Khương Vọng tiến về phía trấn Thanh Dương.