Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 835 - Chương 835: Đất Phong

Chương 835: Đất phong

Khương Vọng không nhìn thấy dấu vết hoạt động của y, Doãn Quan đã ẩn giấu khí tức bản thân rất tốt nhưng rõ ràng y vẫn đang đi theo hắn.

"Đúng rồi, trước đó ngươi nói Nặc Y không có tác dụng đối với cường giả Thần Lâm đúng không?" Khương Vọng hỏi.

"Chất liệu cùng với pháp dệt của nó đều rất hoàn mỹ, đủ để đánh lừa thị giác, hòa làm một thể với cảnh vật xung quanh. Nhưng ở trong phạm vi cảm ứng của cường giả Thần Lâm, tác dụng của nó gần như bằng không"

Doãn Quan nói: "Bởi vì Thần Lâm chính là thần trong phạm vi linh thức!"

Dựa theo những lời mà Doãn Quan nói, ở trước mặt cường giả Thần Lâm Cảnh, cho dù Nặc Y có hòa làm một thể với môi trường xung quanh cũng hoàn toàn vô dụng. Bởi vì "môi trường xung quanh" đều đã bị Thần Lâm nắm trong tay.

"Có lẽ ngươi đã cách Thần Lâm không xa..."

Lời này của Khương Vọng là thành tâm thành ý, hắn đã từng chứng kiến Doãn Quan ra tay vài lần, cảm nhận sâu sắc sự cường đại của y, xa xa không phải những cường giả Ngoại Lâu bình thường có thể sánh bằng.

Doãn Quan lắc đầu: "Ta đã sớm phát huy hết tiềm lực của mình, nếu như làm theo tuần tự từng bước mà nói, khó gặp Thần Lâm"

Mặc dù y đang lắc đầu, mặc dù y nói chính là sự thật tàn khốc nhưng vẻ mặt y lại hoàn toàn không có vẻ gì là uể oải, thậm chí ngay cả một tia cảm xúc hối hận cũng không nhìn ra.

Y kiên định với lựa chọn của mình, một đường đi đến bây giờ.

Mà Thần Lâm khó gặp, với y mà nói, chẳng lẽ sự tình gian nan còn ít hay sao?

"Sau khi đến trấn Thanh Dương ta sẽ nghĩ cách kiếm một đội thương buôn đi Trịnh quốc hoặc là Dung quốc mở rộng các tuyến đường kinh doanh, đến lúc đó ngươi có thể trà trộn vào bên trong thương đội. Có Nặc Y ở đây, cơ hội ngươi trà trộn qua đó rất lớn. Chung quy không đến mức tòa thành gần biên giới nào cũng có Thần Lâm Cảnh trấn thủ, hơn nữa vị cường giả Thần Lâm kia vẫn cần phải tự mình điều tra ta"

Khương Vọng vừa đi vừa nói chuyện: "Kế hoạch quá mức phức tạp ngược lại không khả thi, ta có Nặc Y, nhân tiện sử dụng tới ưu thế của nó. Đây là mạch suy nghĩ sơ bộ"

Doãn Quan không tán thành kế hoạch này nhưng cũng không có phủ định, chỉ nói: "Có thể không cần quá gấp, bây giờ đại bộ phận Diêm La đều ở quận Bích Ngô, Nhạc Lãnh cũng bị dẫn tới nơi đó. Biên cảnh sẽ tương đối nới lỏng"

Bước chân Khương Vọng dừng một chút rồi mới tiếp tục tiến lên phía trước.

Hắn từ sớm đã được chứng kiến một màn Doãn Quan vô tình đuổi giết Thái Sơn Vương kia, phải nói loại hành vi dùng những Diêm La khác vì chính mình tạo ra cơ hội chạy trốn này hắn cũng đã lường trước được.

Cho nên hắn cũng không nói gì, nhưng những biến hóa cảm xúc rất nhỏ này cũng đã bị Doãn Quan nhận ra. Y lên tiếng hỏi: "Hình như ngươi rất khinh thường loại hành vi này thì phải?"

"Đây là lựa chọn của bản thân ngươi, bọn họ cũng là thuộc hạ của ngươi, vốn không quen biết với ta. Ta không có quyền, cũng không muốn đánh giá" Khương Vọng nói.

"Vậy vẫn là khinh thường"

"Chẳng lẽ ngươi là cái loại sẽ quan tâm cái nhìn của người khác hay sao?"

Doãn Quan cười hai tiếng, không nói gì thêm.

Bước vào phạm vi trấn Thanh Dương, Khương Vọng lập tức cảm giác được một loại thư sướng.

Đây không phải cảm thụ tâm lý đơn thuần mà là cảm giác thực tế chân thực. Nơi này là đất phong của hắn, là nơi chịu sự bảo hộ của luật pháp Tể quốc, cũng được khắp nơi thừa nhận.

Trên lý thuyết hắn ở trong này sẽ có được quyền lực đích thực tối cao và tự do không thua gì Tê đế ở bên ngoài.

Đương nhiên, nếu quận phủ cai quản nơi này gửi một tờ công văn xuống dưới thì việc hắn nên cúi đầu vẫn phải cúi đầu. Nhưng dù là như vậy, tính trên bản chất vẫn là do lực áp chế của Tề đế.

Mỗi một gốc cây một cọng cỏ ở nơi này đều cho phép hắn thống trị.

Bởi vì loại đất phong "cho phép" này, ở trấn Thanh Dương, thực lực mà Khương Vọng có thể phát huy được còn mạnh hơn những nơi khác. Nhưng mà đối với thực lực bây giờ của hắn mà nói, loại "tăng cường" mỏng manh này gần như là có cũng được mà không có cũng không sao.

Lúc hắn rời khỏi trấn Thanh Dương ven đường còn có hoa dại đang nở, khi trở về đã là tháng mười một, sương giết bách thảo.

Trên đường ngẫu nhiên gặp được dân chúng trong trấn khí sắc lẫn tinh thần đều không tệ lắm, khiến cho Khương Vọng đại khái có thể biết được Độc Cô Tiểu làm công tác ra sao.

Khương Vọng cố ý lượn quanh mấy vòng bên trong phạm vi thị trấn, sau khi nghe ngóng được một ít trong đầu rồi mới đi lên trên trấn.

Dựa theo sự sắp xếp của hắn lúc rời khỏi trấn Thanh Dương, Độc Cô Tiểu phụ trách những việc hằng ngày trong trấn, Hướng Tiền lấy tư cách chiến lực Siêu Phàm uy hiếp.

Nếu như Trương Hải lưu lại thì đó là võ lực Siêu Phàm thông thường, nếu muốn đi thì cứ đi. Chỉ có một mình hắn ta là không bị Khương Vọng nhét vào đội ngũ nòng cốt.

Ö đất phong của chính mình, Khương Vọng hiếm khi có được thần thái nhàn nhã. Lúc hắn đi vào sảnh trấn, một tên râu ria xồm xoàm, dáng vẻ đại thúc đang nằm phơi nắng trên cái ghế nằm trong sân.

Không phải Hướng Tiền thì là ai?

Thời gian giống như dừng lại duy nhất ở trên người hắn ta, hết thảy dường như chưa từng thay đổi.

Khương Vọng cố ý ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, lúc này dường như cũng không có ánh mặt trời gì có thể phơi nắng được. Tên này đại khái chính là lười đổi chỗ đi.

Khương Vọng đang muốn trêu chọc hắn ta một chút, lại thấy người ở trên ghế nằm kia đột nhiên đứng dậy.

Ánh mắt hắn ta trở nên sắc bén, nhìn quanh trái phải, giống như đang tìm cái gì đó.

"Phi Kiếm của ta nói cho ta biết nó cảm nhận được nguy hiểm"

Đây là câu đầu tiên mà Hướng Tiền nói sau khi Khương Vọng trở lại trấn Thanh Dương.

Duy Ngã Kiếm Đạo không hổ là kiếm thuật từ thời đại đỉnh cao nhất truyền thừa xuống.

Dựa vào tu vi Đằng Long Cảnh của mình mà Hướng Tiền lại có thể mơ hồ phát hiện ra được sự tồn tại của Doãn Quan.

Phải biết rằng, Doãn Quan đang ở cấp bậc Ngoại Lâu Cảnh đỉnh phong, mà y bây giờ lại còn đang mặc Nặc Y.

Khương Vọng đưa tay vỗ nhẹ bả vai của Hướng Tiền, giọng nói trực tiếp truyền vào trong tai y: "Là một người bạn của ta, đừng rêu rao. Hắn sẽ không làm tổn thương bất kỳ ai ở đây"

Bên ngoài hắn lại đắc ý cười nói: "Sao hả, đã nhận ra được sự cường đại của Khương đại nhân chưa?"

Lần đối thoại này sẽ không truyền đi ra ngoài, những thanh bài kia của Tế Quốc chưa hẳn chỗ nào cũng nhúng tay vào được nhưng Khương Vọng vẫn phải cố gắng hết sức cẩn thận, không tạo ra một chút sai lầm nào.

Cho dù cuối cùng chuyện hắn giúp Doãn Quan chạy trốn chung quy cũng sẽ bại lộ nhưng ít nhất hắn cũng phải bảo đảm không phải vì hắn chủ quan mà bại lộ. Hắn có thể đón nhận thất bại sau khi đã cố gắng hết sức mình nhưng lại không thể tiếp nhận bởi vì lơ là sơ suất mà tự chôn vùi bản thân.

Mặc dù ý trời khó dò nhưng con người vẫn phải tận hết khả năng làm tốt chuyện của mình.

Bình Luận (0)
Comment