Không phải Khương Vọng khắt khe với hắn ta, đãi ngộ của hắn ta ở trấn Thanh Dương cũng không kém, có đi tới chỗ khác cũng không có gì khác nhau.
Nhưng vấn đề chính là ở chỗ này... không có gì khác nhau.
Độc Cô Tiểu của hôm nay cùng với tiểu thị nữ ngày đó có thể nói là khác biệt giữa trời và đất.
Mà hắn ta đã sớm là tu sĩ Siêu Phàm, lại không hề khác gì với lúc trước.
Hết thảy đều bởi vì trận đại chiến ban đầu ở bên ngoài trấn Thanh Dương kia, hắn ta lựa chọn bo bo giữ mình, Độc Cô Tiểu chỉ là một nữ tử bình thường lại lựa chọn chiến đấu...
Lựa chọn lúc ấy đưa đến kết quả của hiện tại. Đời người gặp gỡ thường chỉ ở trong một ý niệm mà rẽ sang một lối hoàn toàn khác nhau.
"Quên đi, không có gì ghê gớm cả. Luyện đan đi!"
Trương Hải không hổ là cá mặn () khó phân cao thấp với Hướng Tiền, rất nhanh đã tự khuyên bảo tốt chính mình.
"Đợi lão gia ta luyện ra tuyệt thế Thần Đan, hừ hừ..."
() Cá mặn: là cá (khô) ướp muối. Tức là cá chết rồi nhưng do ướp muối mà ko ươn, một vải loại nhìn sơ như cá sống. Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết.
Cái viện nhỏ này đã lâu lắm rồi hắn không trở về, ngược lại vẫn hoàn toàn sạch sẽ sáng sủa, không hề giống như phòng ở im ắng một thời gian dài không có ai ở qua, rõ ràng là thường xuyên có người tới đây thu dọn.
Khương Vọng bước vào trong viện, vừa lòng gật nhẹ đầu.
"Vào phòng khách rồi nói chuyện" Hắn đề nghị.
Độc Cô Tiểu chạy chậm tiến vào gian phòng, lưu loát tìm nước trà đến, dọn sẵn chung trà.
Viện này thật ra đều là do nàng ta tự mình thu dọn, mỗi ngày ba lần đều tới đây vẩy nước quét nhà một lần, cho dù là trấn vụ bận rộn cỡ nào.
Chẳng qua nàng ta sẽ không dùng cái này tranh công ở trước mặt Khương Vọng.
Từ đầu đến cuối Độc Cô Tiểu đều cho rằng bản thân là thị nữ của Khương Vọng, cho dù bây giờ nàng ta đã Siêu Phàm, lại được giao phó trấn vụ ở trấn Thanh Dương, ở trong phạm vi Gia thành cũng là tai to mặt lớn.
Thị nữ dọn dẹp phòng ở cho lão gia, đây đúng thật là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Gió mát thổi nhẹ qua khe cửa sổ, Khương Vọng lập tức biết được Doãn Quan đã đi vào phòng nghỉ ngơi, đây là y đang nhắc nhở hắn, cũng tỏ ý sẽ không nghe lén bọn họ nói chuyện.
Hướng Tiền phở phạc di chuyển về phía trước, giống như không hề cảm giác được điều này. Nhưng Khương Vọng biết, y có thể phát giác ra được.
Kiếm thuật được truyền thừa từ thời đại đỉnh cao nhất, vô cùng khủng bố.
Ba người ở trong phòng khách chia ra ngồi xuống, thường ngày đều là bốn người, nhưng lúc này "khế ước bóc lột" của Trúc Bích Quỳnh đã hết thời hạn, nàng ta đã tự mình quay về quần đảo gần biển, việc không thể giáp mặt nói lời từ biệt thật sự khiến cho Khương Vọng có chút tiếc nuối.
Bọn họ đã từng vì trấn Thanh Dương mà cùng cố gắng nhiều như vậy, giữa mấy người bọn họ vẫn có một nền tảng tình cảm nhất định.
Nhưng mà việc Trúc Bích Quỳnh quay về quần đảo gần biển đó là đi "hưởng phúc" cũng không có gì cần phải lo lắng.
Ö quần đảo gần biển, cho dù Điếu Hải Lâu không phải là thế lực có tiếng nói lớn nhất thì cũng là một trong số đó. Hồ Thiếu Mạnh đã chết, thù lớn đã báo được. Nàng ta xuất thân từ Điếu Hải Lâu, chỉ cần từng bước tiếp tục tu hành, tương lai sẽ không thua kém.
Khương Vọng tùy ý ngồi, nghe câu được câu mất.
Dựa theo tư thế ngồi có thể nhìn ra được tính cách của một số người.
Ví dụ như Độc Cô Tiểu, nàng ta ngồi dính vào nửa bên ghế, bất cứ lúc nào cũng có thể nghe phân phó mà đứng dậy. Lúc báo cáo sự vụ trong trấn, ánh mắt thường xuyên chú ý tới biểu cảm của Khương Vọng, hơi có chút cẩn thận dè dặt. Nàng ta chắc chắn là rất trung thành với Khương Vọng, còn có vẻ lấy lòng nữa. Bởi vì Khương Vọng chính là người nắm trong tay vận mệnh của nàng ta.
Mà Hướng Tiền thì lại thản nhiên biến cái ghế thành một cái giường khác, cả người giống như một bãi bùn nhão, trực tiếp ngồi phịch trên ghế.
Khương Vọng không hề nghi ngờ một khắc sau có thể nghe được tiếng ngây to của y.
Khương Vọng qua loa nghe xong báo cáo, mặc dù hắn rất tín nhiệm Độc Cô Tiểu nhưng loại báo cáo này vẫn phải làm. Hắn tín nhiệm nàng ta nhưng cũng cần phải giám sát quyền lực của nàng ta, đây cũng không phải là một chuyện mâu thuẫn.
Cái trước là tình cảm cá nhân, cái sau là quy tắc cần phải có.
Không nên xem thường loại quy tắc này, nó là căn cơ của bất kỳ một thế lực nào.
Ở danh môn đỉnh cấp của Tề quốc như Trọng Huyền gia, ð trong vòng xoáy tranh đấu giãy dụa lâu như vậy, Khương Vọng nhìn mấy thứ này đã không còn lạ lãm.
"Không tệ" Sau khi Độc Cô Tiểu kết thúc báo cáo, Khương Vọng gật đầu tỏ vẻ khen ngợi: "Ngươi làm rất tốt"
Độc Cô Tiểu vui vẻ mỉm cười, được Khương Vọng khích lệ đối với nàng ta mà nói còn mạnh mẽ hơn bất kỳ thứ gì.
"Bốp!
Khương Vọng nghe Độc Cô Tiểu nói xong, lập tức đưa tay vỗ đùi Hướng Tiền một cái, đuổi tên này từ trong cơn buồn ngủ nặng nề đi ra.
Hướng Tiền đột nhiên bừng tỉnh, tức giận liếc mắt trừng Khương Vọng một cái. Chỉ là ánh mắt lúc nào cũng nửa tỉnh nửa mê kia thật sự không có lực sát thương bao nhiêu.
"Còn ngươi thì sao? Trong khoảng thời gian này có làm được chút gì đó hay không?" Khương Vọng cố ý siết chặt ngón tay nói: "Thật ra mỗi tháng ta đều trả Đạo Nguyên Thạch cho ngươi"
Hướng Tiền miễn cưỡng nói: "Ngươi sẽ không hy vọng ta làm chút gì đó đâu"
Đối với vị trí chức trách của y ở trấn Thanh Dương mà nói, không có chuyện gì xảy ra mới là công lao lớn nhất của y.
Khương Vọng đương nhiên biết đạo lý này, nhưng hắn lại muốn đào bới gốc rạ của y: "Lau nước miếng của ngươi đi kìa"
Hướng Tiền quơ tay chà một cái, lau xong thấy không có gì mới biết bản thân y bị đùa giốn.
Y thở dài: "Bây giờ ngươi đúng là nhàm chán thật đấy!"
Khương Vọng cười cười: "Vậy để ta tìm cho ngươi một chút chuyện không nhàm chán có được không?"
"Xin từ chối vì năng lực kém!" Hướng Tiền dựng thẳng hai tay lên phản đối:
"Trấn Thanh Dương rất nhỏ, ta cũng rất ăn hại, vẫn là nhàm chán tốt hơn.
Chán đến chết mới là khói lửa nhân gian"
Khương Vọng nghe hiểu ám chỉ của y.
Một tên cường giả lén lén lút lút đi theo bên cạnh hắn chắc chắn không thể có chuyện gì tốt. Hướng Tiền rất có cảm tình với trấn Thanh Dương, nếu không y cũng sẽ không thủ ở chỗ này mà đã sớm rời đi ngay khi Duy Ngã Kiếm Đạo bại lộ rồi.
Y đang nhắc nhở Khương Vọng rằng trấn Thanh Dương không thể chịu đựng nổi mạo hiểm lớn như vậy.