Khương Vọng không có tỏ thái độ ngay mà nhìn về phía Độc Cô Tiểu: "Tiểu Tiểu, bây giờ ngươi ở trên tu hành thế nào rồi?"
"Cái này thật ra không được tốt lắm!" Hướng Tiền hiếm khi phê bình nói.
Dựa vào tính cách của y, người khác có ra sao cũng không liên quan cái rắm gì đến y cả, y còn lâu mới để ý.
Lúc trước khi trộn lẫn trong quặng mỏ, làm chung với Trương Hải lâu như vậy, mỗi ngày Trương Hải đều nghiên cứu ba cái đan dược rách nát kia, dựa vào thực lực và tầm nhìn thâm tàng bất lộ của Hướng Tiền nhưng y đã bao giờ nói nhiều hơn nữa câu đâu?
Nhưng cô nương Độc Cô Tiểu này dù sao cũng đã từng sóng vai chiến đấu cùng y, hơn nữa... sao y có thể quên được vẻ mặt của Hồ Xuyên Tử trước khi chết.
Cho nên sau khi Trúc Bích Quỳnh rời đi, y lập tức tiếp nhận trọng trách chỉ điểm Độc Cô Tiểu tu hành.
Mọi người đều nói y sa sút tỉnh thần như vậy chẳng ra làm sao cả, đúng là muốn khen cũng chẳng có gì để mà khen.
Khương Vọng nghe vậy sững sờ: "Sao lại thế?"
Hắn rất hiểu Độc Cô Tiểu.
Tiểu thị nữ này chắc chắn không phải là người ngu ngốc, thậm chí còn bởi vì nguyên nhân sớm trải qua đau khổ mà tâm tư rất sâu. Hơn nữa bên trong xương cốt của nàng ta còn có sự kiên cường mạnh mẽ, chịu cắn răng cố gắng, cũng không phải là kiểu người ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới.
Có câu ông trời luôn có phần thưởng cho người siêng năng, cho dù thiên phú không được tốt nhưng có lẽ việc tu hành của Độc Cô Tiểu cũng không quá mức khó coi.
"Nàng ta..." Hướng Tiền đang muốn nói gì đó, y liếc mắt nhìn Độc Cô Tiểu một chút, lập tức nuốt xuống những lời định nói, cuối cùng buồn bực lên tiếng: "Tự ngươi đi hỏi nàng đi"
Lúc này vẻ phấn chấn trên mặt Độc Cô Tiểu đã biến mất sạch sành sanh, thay vào đó là vẻ sợ hãi.
Nàng ta nhanh chóng cúi đầu, không để cho ánh mắt thoáng chốc đỏ lên của bản thân bị nhìn thấy.
Nàng ta thật sự rất sợ hãi! Rất sợ hãi bản thân trở thành một người vô dụng, rất sợ bản thân mất đi giá trị đối với Khương Vọng, rất sợ bản thân lại một lần nữa bị vứt bỏ.
Hướng Tiền nhận ra cảm xúc của nàng ta, cũng không không biết nên nói sao mới tốt.
"Sao vậy?" Khương Vọng nhẹ nhàng cười: "Hướng Tiền ăn hại đến mức này, lâu như vậy mà ngay cả một chút tiến bộ cũng không có, thế mà ta thấy hắn còn ngủ được rất ngon. Ngươi như vậy là sao đây?"
Giọng điệu của hắn dịu dàng xuống, làm cho phong thái của bản thân càng thêm nhã nhặn: "Có vấn đề gì trong tu hành thì mau nói ra, thiên tài danh chấn Lâm Tri đang ở đây, sao ngươi còn không biết nắm chặt lấy cơ hội giải quyết một chút hả?"
Hướng Tiền bất mãn nhìn chằm chằm vào hắn một hồi, khó chịu vì bản thân y bị lôi ra làm bia ngắm bắn tên.
Nhưng Độc Cô Tiểu thoáng cái đã không còn luống cuống như vậy nữa.
Trái tim đang không ổn định kia vững vàng dừng lại.
Thậm chí nàng ta còn rất thỏa mãn.
Bởi vì nàng ta biết, đối với "Khương lão gia" mà nói, nàng ta cũng không phải là nhân vật hoàn toàn không quan trọng gì. Thậm chí "Khương lão gia"
còn sẵn lòng hao tốn tâm tư đi vỗ về nàng ta!
"Tiểu chu thiên của ta dựng thành rồi, nhưng mà rất tệ" Độc Cô Tiểu nhỏ giọng nói: "Hướng đại ca nói... không có tiền đồ gì đáng nói..."
"Hả?"
Khương Vọng ngược lại sinh lòng hiếu kỳ.
Tiểu chu thiên là ý chí của người tu hành ngưng tụ ra, cũng có thể coi như là bước đầu thăm dò cũng như suy nghĩ, thậm chí là câu trả lời của người tu hành về "đạo".
Tiểu Chu Thiên chính là nền tảng, là một bước tiến sau khi đặt nền móng xong mà thôi. Nói như vậy, sau bước đầu tạo dựng tiểu chu thiên xong, tiếp theo sẽ là chậm rãi bổ sung đây đủ chi tiết, thậm chí kéo dài mở rộng, làm gì có tiểu chu thiên nào chỉ mới ở giai đoạn đầu lại tuyên bố là không có tiên đồ gì đáng nói chứ.
Nhưng Khương Vọng lại chưa bao giờ hoài nghi tầm nhìn của Hướng Tiền.
Đối phương đúng là có được truyền thừa của thời đại đỉnh cao nhất, mặt dù bây giờ trên phương diện tu vi y bị vượt qua nhưng kiến thức về tu hành chắc chắn không hề thua kém hắn.
"Tiểu chu thiên mà ngươi ngưng tụ ra là cái gì vậy?" Khương Vọng hỏi.
"Là..." Độc Cô Tiểu cúi đầu, giọng nói phát ra như tiếng muỗi kêu.
"Được rồi được rồi" Thấy dáng vẻ này của nàng ta, Khương Vọng nói:
"Ngươi thả lỏng một chút đi, để ta tự mình tới nhìn xem"
Mặc dù Độc Cô Tiểu không hiểu ý này nhưng vẫn nghe lời thả lỏng bản thân.
Sau đó, ở khoảnh khắc tiếp theo... Trong Thông Thiên Cung của nàng ta đột nhiên có một con rắn đen tiến vào!
Trong lúc Độc Cô Tiểu còn đang hoảng sợ, bỗng nhiên "nghe" thấy giọng nói của Khương Vọng:
"Đừng sợ, là ta"
Con rắn đen kia đứng trong Thông Thiên Cung của Độc Cô Tiểu, mở miệng nói tiếng người.
Dựa theo mức độ nào đó mà nói, đây cũng một loại xâm lấn. Chẳng qua Khương Vọng sẽ không làm nàng ta bị thương.
Thông Thiên Cung của Độc Cô Tiểu trong cái nhìn của khương vọng có chút chật hẹp, nhưng đây đúng là kích thước Thông Thiên Cung của phần lớn tu sĩ bình thường.
Điều duy nhất khiến cho Khương Vọng hơi ngạc nhiên chính là ở trong tòa thông thiên cung này, hắn lại không cảm nhận được sự kháng cự từ Thông Thiên Cung đối với bản thân mình.
Có lẽ là do Độc Cô Tiểu quá yếu, lực kháng cự nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Khương Vọng cũng không nghĩ nhiều, sau khi trấn an cảm xúc của chủ nhân của nơi này xong, con rắn đen kia ngẩng đầu lên bắt đầu quan sát nơi này.
Mỗi một người tu hành đều xây dựng chu thiên, tất nhiên đều phải xuất phát từ chính bản thân mình. Là quá khứ, cũng là tương lai. Là tổng kết, cũng là triển vọng.
Ví dụ như Thông Thiên Cung của chính bản thân hắn là chín đại tỉnh hà đạo toàn xoay chuyển chia làm ba tầng.
Ba cái Tinh Hà xoay chuyển tạo thành một cái tiểu chu thiên, là Nhật Nguyệt Tỉnh.
Nhật Nguyệt Tinh Thần là Thiên, Sơn Xuyên Hà Lưu là Địa, Nhân Hải Mang Mang là Nhân.
Ba tiểu chu thiên hợp lại tạo thành một cái đại chu thiên, là Thiên Địa Nhân.
Ý cảnh to lớn, rất khả quan.
Mà trong Thông Thiên Cung của Độc Cô Tiểu, phần mái vòm treo ba vòng xoáy, không ngừng xoay vòng, xem ra tiểu chu thiên đã thành lập rồi.
Nhưng ý cảnh chu thiên, Khương Vọng lại không nhìn ra được nội dung gì, chỉ có một loại cảm giác quen thuộc chẳng biết tại sao.
Ö giữa vòng xoáy có một con giun đất gầy yếu đang gian nan bò. Đây là Đạo Mạch Chân Linh của Độc Cô Tiểu, không có linh tính gì đáng nói.
Đừng nói tới bảo vệ Thông Thiên Cung hay đuổi đi sự "xâm lấn" của Khương Vọng mà ngay cả một chút phản ứng quá mức cũng không có.
Khương Vọng ở bên trong từ con rắn đen hóa trở lại thân người, bay đến nơi mái vòm của Thông Thiên Cung, tới gần tiểu chu thiên của Độc Cô Tiểu quan sát.
Ngay sau đó, biến hóa đã xảy ra.
Không biết có phải là bị thần hồn của Khương Vọng kích thích hay không.
Ba vòng xoáy treo trên mái vòm của Thông Thiên Cung đột nhiên xuất hiện một cái hư ảnh, vừa vặn là ý cảnh mà Độc Cô Tiểu ngưng tụ ra.
Chúng nó cũng không phải là Nhật Nguyệt Tỉnh hay vàng bạc đồng... Mà mỗi một cái hư ảnh đều là một bóng người.
Một bóng người mặt bên trái, một bóng người mặt bên phải, mà bóng người ở chính giữa kia chính là ở chính diện Khương Vọng.
Khương Vọng nghi ngờ không biết có phải bản thân bị hoa mắt hay không.
Bởi vì ba bóng người trước mặt... toàn bộ đều là bản thân hắn!