Sau khi rời khỏi Thông Thiên cung của Độc Cô Tiểu, Khương Vọng rốt cuộc cũng lý giải được vì sao Hướng Tiền lại nói tiểu chu thiên của Độc Cô Tiểu không có tiền đồ gì đáng nói rồi.
Lấy tiểu chu thiên của hắn làm ví dụ, Nhật Nguyệt Tỉnh, tiếp theo chính là Thiên Địa Nhân. Ý chỉ sự bao la, rộng lớn.
Mà tiểu chu thiên của Độc Cô Tiểu thì lại...
Là Khương Vọng Khương Vọng Khương Vọng.
Khương Vọng không biết đại chu thiên của nàng ta sẽ ngưng tụ như thế nào, là Khương Vọng Khương Vọng Khương Vọng lại Khương Vọng Khương Vọng Khương Vọng sao? Nhiều Khương Vọng như vậy, điểm mấu chốt là nó không hề hòa hợp.
Tiểu chu thiên như vậy thì phải phát triển thế nào đây, làm thế nào thì mới có triển vọng đây...
Khương Vọng vẫn đang đau khổ nghĩ biện pháp giải quyết.
Không biết rằng Hướng Tiền ngồi bên trên mặt đã hiện đầy vẻ kinh ngạc.
Thiên Địa Môn là rào cần tu hành, cũng là bức tường vững chắc che chắn Thông Thiên cung của người tu hành, ở một mức độ nào đó, thật ra là một lớp phòng hộ đối với những tu giả cấp thấp.
Thiên Địa Môn của Độc Cô Tiểu vẫn chưa mở, Thông Thiên Cung đang ở trạng thái hoàn toàn khép kín. Khương Vọng tiến vào Thông Thiên cung của nàng ta, đối với nàng ta mà nói thì vô cùng nguy hiểm. Nếu như có ngoại lực phá vỡ Thiên Địa Môn của Độc Cô Tiểu thì con đường tu hành của nàng ta liền sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Nhưng Khương Vọng dùng đạo thuật thần hồn tiến vào, thì lại là chuyện khác. Không hề liên quan đến lực lượng đạo nguyên, mà từ một phương diện khác ảnh hưởng đến Độc Cô Tiểu, vượt qua Thiên Địa Môn, trên bản chất là hiển hóa thần hồn.
Với hiểu biết của Hướng Tiền, đương nhiên biết điều này có nghĩa là gì.
"Bây giờ ngươi mạnh như vậy sao..." Hướng Tiền lẩm bẩm theo bản năng.
"Ta vẫn luôn luôn rất mạnh" Khương Vọng thuận miệng đáp một câu, lại hỏi: "Ngươi vẫn luôn hướng dẫn Tiểu Tiểu tu hành, vì sao nàng ta lại xây dựng Tiểu Chu Thiên như vậy chứ?"
Trong nháy mắt, Hướng Tiền lại hồi phục đôi mắt cá chết: "Làm sao mà ta biết nàng ta lại có thể như vậy!"
Độc Cô Tiếu yếu ớt giải thích: "Bích Quỳnh tỷ tỷ và Hướng đại ca đều đã nói, tiểu chu thiên là nơi ý chí tích tụ. Có thể là thứ hùng vĩ nhất, cũng có thể là thứ nhỏ bé nhất, thứ chân thật nhất mà nô nghĩ đến, là đáp án sâu nơi đáy lòng"
Càng nói giọng của nàng ta càng nhỏ: "Trong lòng ta, người vĩ đại nhất chính là lão gia"
Khương Vọng nhất thời không biết nói gì cho phải.
Hắn chẳng qua chỉ làm những chuyện mà hắn cảm thấy đúng đắn, chọn lựa những chuyện mà hắn phải chọn. Nhưng hắn không biết rằng, có rất nhiều người đã vì hắn mà thay đổi.
Mấy vạn người ở trấn Thanh Dương sống vì hắn.
Độc Cô Tiểu vì hắn mà từ một tiểu thị nữ có thể bị chà đạp làm nhục, giết chết bất cứ lúc nào, bây giờ đã trở thành một tu sĩ siêu phàm, quyết định sự vụ của trấn Thanh Dương.
Còn một thị nữ khác trước đó luôn cùng nàng ta sớm tối có nhau thì đã chọn lựa nhảy giếng tự sát vào một buổi sáng lạnh lẽo.
Lúc đó Độc Cô Tiểu chứng kiến một màn đó, một màn đó đã mang lại cho nàng một bóng ma không bao giờ phai mờ. Mà việc Khương Vọng ngay lập tức phế bỏ Cát Hằng, cũng vĩnh viễn trở nên vĩ đại trong lòng nàng ta.
Tiểu chu thiên ngưng tụ ba Khương Vọng, là sự cảm mến, sùng bái và biết ơn của nàng ta đối với Khương Vọng.
"Thế này thì sau này làm sao mà tu hành được đây? Thiên tài danh chấn Lâm Tri, mau mau giải quyết vấn đề nhỏ này đi!" Hướng Tiền cố ý dùng lời của hắn, để trả đũa sự vô lễ của hắn lúc trước.
"Ha ha" Khương Vọng cười, vô cùng bình tĩnh nói: "Chuyện này thì có khó gì?
Bên trong Thông Thiên Cung lại chạy đến chỗ Minh Chúc điên cuồng kêu gọi: "Khương Yểm Khương Yểm Khương Yểm!"
"Mau ra đây, có việc gấp!"
"Nhanh lên một chút!"
"Ta vẫn đang nhìn đây!" Khương Yểm không nhịn được nói.
Gã phát hiện bây giờ gã càng ngày càng bị Khương Vọng biến thành một công cụ, hoặc là một bách khoa toàn thư?
Cho đến bây giờ, chưa từng thấy Khương Vọng quan tâm đến việc tìm hiểu chuyện về Bạch Cốt thánh tử.
Ngày thường chẳng thèm quan tâm đến gã, lúc gặp phải bí ẩn khó hiểu gì đó hoặc là lúc tu hành gặp phải vấn đề gì đó thì mới chạy đến tìm gã.
Mà gã thỉnh thoảng chỉ dụ dỗ một chút, tiểu tử này lại trơn như trạch chuồn đi mất, chưa bao giờ cho gã cơ hội.
Cho nên gã càng ngày càng không thích nói chuyện, chỉ ẩn trong Minh Chúc nỗ lực tu hành, chỉ sợ một ngày nào đó Khương Vọng đột nhiên đuổi tới, trực tiếp đuổi gã ra khỏi "phòng".
"Vậy theo ngươi, tình huống như vậy thì phải làm sao bây giờ? Ý cảnh chu thiên của nàng ta rất hiếm thấy" Khương Vọng cơ hồ không cảm thấy sự ghét bỏ của Khương Yểm đối với mình, hoặc là có cảm thấy được nhưng lại chẳng thèm quan tâm.
Có ai từng thấy chủ nhà đi thu tiền thuê nhà mà cảm thấy xấu hổ chưa?
"Như vây thì có gì hiếm thấy chứ? Là do ngươi thiếu kiến thức!"
Khương Yểm không hề khách khí đâm chọc một câu, nhưng dù sao vẫn có tự giác của một "khách trọ", cho nên giải thích: "Tình trạng như thế hơi giống với thần đạo, chẳng qua nàng ta xem ngươi giống như thần mà thôi.
Thực lực của ngươi càng mạnh, thì sức mạnh mà nàng ta có thể sử dụng lại càng nhiều. Có rất nhiều tín đồ của Bạch Cốt đạo lúc ngưng tụ tiểu chu thiên đều là Bạch Cốt Tôn Thần đó"
Gã dừng lại một chút, đổi một loại ngữ khí khinh thường nói: "Nhưng hiển nhiên với thực lực hiện tại của ngươi, còn lâu mới đủ để duy trì một tiểu chu thiên cường đại"
Khương Vọng nghe mà sửng sốt, hóa ra trong thần đạo sẽ có tình trạng như vậy sao?
Suy nghĩ một chút, trong lịch sử dù sao cũng đã từng có thời đại đại hưng thịnh của thần đạo, thần đạo cũng đã từng vô cùng phát triển, vô cùng đa dạng. Chuyện này cũng không hề lạ.
Đương nhiên, thiếu kiến thức cũng không khiến cho Khương Vọng ngại ngùng.
Ổ trong Thông Thiên cung của mình mả còn phải sợ hãi rụt rè thì cũng quá mức kỳ cục.
"Ngươi nói thẳng ra nên làm gì bây giờ đi!"