Khương Yểm bị chẹn họng một lúc, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, vẫn nên đưa ra biện pháp giải quyết: "Bạch Cốt đạo có một môn bí pháp, có thể căn cứ vào lạc ấn thần hồn trên người "tín đồ' để ban sức mạnh. Ta đã điều chỉnh sơ qua, để cho "tín đồ' có thể lấy sức mạnh từ chính "tín ngưỡng' của mình. Đương nhiên có hạn chế rất lớn, sức mạnh có thể lấy được không nhiều. Đúng lúc bây giờ ngươi cũng có hạt giống thần thông, mượn sự kỳ diệu của thần thông, để lại lạc ấn thần hồn, vậy thì có thể giúp cho cô nương này tiến bộ rồi. Đợi đến khi nàng ta mở được Thiên Địa Môn, chân chính "thoát tục' thì vấn để chu thiên đã chẳng còn là vấn đề nữa rồi.
Chu thiên mặc dù có rất nhiều ý nghĩa, nhưng từ bản chất mà nói thì bọn chúng cũng chỉ đang xây dựng nên con đường thông thiên mà thôi. Sau khi thông thiên rồi, thì chẳng cần phải quan tâm là thông qua bằng con đường nào"
Khương Vọng lần đầu nghe thấy chu thiên chi là con đường thông thiên, thậm chí sau khi "thông thiên rồi" thì có thể mặc kệ chu thiên, nhưng nghĩ kỹ thì không thể không thừa nhận rằng lời Khương Yểm nói, ở một mức nào đó thì đúng.
Trọng điểm hiện tại của hắn đã ở nội phủ, còn trọng điểm của Đằng Long Cảnh là Thiên Địa Cô Đảo và Sương Mù Mông Muội. Chu thiên của hắn mặc dù ngưng tụ đạo của hắn, nhưng không phải ai cũng sẽ phải như vậy.
Biến hóa mới là chuyện thường tình ở thế gian.
Kiến thức của Khương Yểm quả thật rất uyên bác.
Nhưng Khương Vọng vừa nghe đến Bạch Cốt đạo thì liền không thoải mái nói: "Ta sẽ không dùng đến bí pháp của Bạch Cốt đạo"
"Ta cũng sẽ không để ngươi dùng" Khương Yểm tức giận nói: "Nếu như không cẩn thận xuất hiện thêm một "ta nữa thì cũng rất đáng ghét!"
Gã đâm chọc khinh thường một câu, sau đó nói: "Ta đã sửa lại một chút rồi, đã loại bỏ phần có liên quan đến Bạch Cốt Tôn Thần. Ngăn chặn khả năng bị nhiễm"
Theo lời gã nói, một quyển sách nhỏ màu đen bay ra khỏi Minh Chúc, rơi vào trong tay Khương Vọng đang ở trạng thái thần hồn.
Môn bí pháp này cũng không quá phức tạp, Khương Vọng mở ra nhìn một chút, liền nhớ kỹ nó.
"Môn bí pháp này có tên là gì?" Khương Vọng hỏi.
"Tùy tiện đi!" Bên trong Minh Chúc truyền ra giọng nói khó chịu của Khương Yểm.
Hướng Tiền vẫn đang giễu cợt nói: "Ngươi nói không khó thì đưa ra biện pháp đi! Đi một chuyến đến Lâm Tri liền học được thói ba hoa rồi hả. Có phải cái tên mập mạp kia dạy cho ngươi không?"
Khương Vọng cười lạnh một tiếng: "Tiểu Tiểu có vấn đề gì lớn lắm sao? Õ thời đại đại hưng thịnh của thần đạo, chuyện này tương đối thường thấy.
Cũng chỉ có ngươi mới thấy hiếm lạ!"
Khương Vọng câu trước là thời đại đại hưng thịnh của thần đạo, câu sau lại thêm kiến thức hạn hẹp. Hù cho Hương Tiền ngây người sửng sốt, cảm thấy chính mình đúng là kiến thức hạn hẹp.
Chẳng qua y cũng chẳng hề xấu hổ. Thiếu kiến thức thì thiếu kiến thức, kém người ta thì cứ kém đi, làm phế vật rất thoải mái.
Hướng Tiền dửng dưng khiến cho người ta chẳng còn hứng thú giễu cợt tiếp.
Khương Vọng không hài lòng gõ gõ tay vịn: "Tiểu Tiểu, ngươi đi làm việc trước đi, trở về chúng ta sẽ xử lý tiểu chu thiên cho ngươi"
Mặc dù Khương Yểm đã đưa ra cách giải quyết, cũng tặng thêm bí thuật, nhưng Khương Vọng vẫn chưa tự mình kiểm chứng nên sẽ không áp dụng cho Tiểu Tiểu. Dù sao chuyện có liên quan đến thần hồn của Độc Cô Tiểu, hắn vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Tiểu Tiểu đáp lời rời đi.
Khương Vọng nhìn Hướng Tiền, không... vui đùa nữa nói: "Lúc ta đi Lâm Trị, ngươi nói nhân vật chính trong chuyện xưa đã đến thời khắc tuyệt vọng. Ta để cho ngươi ở lại trấn Thanh Dương rửa mắt mà xem.
Bây giờ Trọng Huyền Thắng đã thoát khỏi tình cảnh chẳng ai để ý, Trọng Huyền Tuân đã hoàn toàn trở thành người cô độc. Thế lực trong tay y đã hoàn toàn bị diệt trừ, Vương Di Ngô cũng đã bị ta tự tay đánh bại, trong ba năm không thể bước chân vào Lâm Tri.
Lúc chúng ta rời khỏi trấn Thanh Dương, ngươi có thể tưởng tượng đến kết quả này sao?"
Hướng Tiền trầm mặc một lúc, sau đó nói: "Các ngươi rất giỏi"
"Ngươi biết ta không nói những chuyện này ra để khoe khoang"
Khương Vọng tràn đầy thành khẩn nói: "So với lúc ta rời đi, tu vi hiện tại của ngươi không có bất kỳ biến hóa nào. Truyền thừa mà ngươi nhận được, thiên phú của ngươi, không nên chỉ như thế này. Ta không có quyền can thiệp vào sự lựa chọn của ngươi, cũng không đủ tư cách quyết định nhân sinh của ngươi. Nhưng là bằng hữu của ngươi, ta muốn hỏi ngươi, ngươi thật sự muốn tiếp tục như thế này sao? Vĩnh viễn như thế này?"
Vẻ mặt Hướng Tiền hơi mất tự nhiên, y dùng cái ngáp để che giấu: "Như vậy không phải rất tốt sao"
"Ngay cả Trương Hải cũng mơ ước luyện được tuyệt thế thần đan, một bước lên trời. Mặc dù con đường mà hắn ta chọn vô vọng nhưng ít nhất hắn ta vẫn còn một chút hy vọng. Còn ngươi thì sao? Trong lòng ngươi không hề có điều gì chây bỏng muốn có được sao?"
"Ta rất cháy bỏng, cũng rất nỗ lực rồi" Hướng Tiền đáp có lệ: "Cách mấy ngày sẽ điều tức một lúc. Ta không phá được mông muội thì có biện pháp gì chứ?"
"Ta đã từng chứng kiến tài năng của ngươi. Sức mạnh của Sương Mù Mông Muội có thể ngăn được Duy Ngã Kiếm Đạo của ngươi sao?" Khương Vọng nói: "Hướng Tiền, ngươi căn bản không phải vì Sương Mù Mông Muội, mà vì đạo tâm ngươi đã dao động"
Hướng Tiền nhắm mắt lại, cả người ngã về phía sau: "Ngươi sẽ không hiểu được loại tuyệt vọng này, ngươi không giống ta, tự mình trải qua tất cả những chuyện kia. Khương Vọng, ta rất ngưỡng mộ ngươi, nhưng chỉ có thể ngưỡng mộ mà thôi"
Tâm trạng y tiêu điều, cả người hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu. Lúc đó, vì bảo vệ cho trấn Thanh Dương mà hiển lộ một chút thực lực, dường như chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Sự tuyệt vọng trong lòng y, vĩnh viễn không thể nào biến mất.
Khương Vọng im lặng một lúc lâu, mới nói: "Ngươi sắp xếp một chút, ngày mai đi cùng ta. Làm một chuyến du hành"
Có lẽ đã phát hiện được tâm trạng của Khương Vọng, Hướng Tiền lúc này không lười biếng nữa, mà hỏi: "Đi đâu?"
"Đi đến một nơi đã lâu không có người" Khương Vọng nói.
Hắn dựng dậy đi ra ngoài.
Hướng Tiền vẫn ngồi trên ghế, nhưng đã mở mắt, nhìn theo bóng lưng Khương Vọng.
Trong mắt y, thiếu niên này dáng người cao lớn, sống lưng thẳng tắp rời đi, không hề khác với những lần xoay người rời đi lúc trước.
Nhưng lần này, Hướng Tiền lại cảm nhận được một loại cô độc.
Ta cũng đã phiêu dạt rất lâu rồi.