Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 860 - Chương 860: Diễn Chung

Chương 860: Diễn chung

"Tốt! Thực tốt!"

Nhạc Lãnh vẫn là Nhạc Lãnh đó, sau khi kinh giận thì ông ta lập tức châm lại ý chí chiến đấu.

"Giang sơn to lớn có người tài xuất hiện, sóng sau đè lên sóng trước. Không uổng công ta rời núi chuyến này!"

Ông ta nắm chặt Sát Uy Bổng, uy nghiêm Pháp gia như hóa thành thực chất đã hất văng tay của Doãn Quan ra.

Nếu nói ban đầu ông ta tham dự chuyện này chỉ là vì bị Trịnh Thế mời rời núi, vì cứu vớt danh dự cho Tuần Kiểm phủ đô thành.

Đến sau đó khi đối mặt với Doãn Quan nhập tà, ông ta làm cường giả nhãn hiệu lâu đời nên muốn khoe khoang, muốn xinh xinh đẹp đẹp mà nhẹ nhàng giành được chiến thắng.

Mà đến lúc này, ông ta đã có giác ngộ mới.

Ông ta muốn giết Tần Quảng Vương, phải không tiếc tất cả, bất kể sinh tử!

"Cả ngày bắt cướp, không ngờ hôm nay lại tiễn cướp một đoạn đường!"

Khí thế của Nhạc Lãnh như bão táp, ý chí chỉ thuộc về ông ta đã bắt đầu tràn ngập mảnh thiên địa này.

"Tới đi! Tần Quảng Vương! Dùng hết tất cả bản lĩnh của ngươi để giết ta! Nguyện dùng cái đầu này của ta để thành tựu thanh danh của ngươi!"

"Được!" Doãn Quan cũng bừa bãi hét lớn: "Vậy ta mượn uy danh cả đời của ngươi!"

Quanh người y lại bị ánh sáng xanh biếc bao phủ lần nữa, sức mạnh chú thuật khổng lồ như thủy triều gầm lên như muốn ập đến.

Nhạc Lãnh tập trung toàn bộ tinh thần ứng phó, không dám lại có nửa phần lơi lỏng.

Chỉ thấy khí thế của Doãn Quan bùng nổ, trên nắm đấm quấn đầy lục quang, lại bỗng nhiên xoay chuyển, đấm vào trụ gang đen cách y gần nhất!

Cây trụ gang đen như nối liền trời đất lập tức nghiêng lệch, phong tỏa lập tức tan nát ngay tại chỗ.

Doãn Quan bắn vọt lên, chỉ chớp mắt đã đến được bên ngoài biên trạm canh gác, dứt khoát đấm ra một quyền, làm vỡ nát cả quầng sáng đại trận.

Quầng sáng đại trận chỉ phòng bị chiến lực cực hạn Ngoại Lâu Cảnh, bị một kích thuộc về Thần Lâm Cảnh đập nát. Quầng sáng vừa vỡ đã lập tức hợp lại, nhưng Doãn Quan đã hóa thành một ánh bích quang, biến mất ở phía chân trời.

Chỉ để lại Nhạc Lãnh đứng ở đó.

Cho dù là lúc ban đầu, Doãn Quan cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thoát đi. Y không nhìn cây trụ gang đen một cái nào, từ lúc bắt đầu đã là tiến công, tiến công, tiến công.

Ấn tượng y để lại cho Nhạc Lãnh là thiên tài nhưng điên cuồng, gan lớn hơn người, dũng mãnh không sợ chết.

Ngoại Lâu mà còn dám chiến đấu với Thần Lâm, sau khi lên cấp thành Thần Lâm thì thử giết Nhạc Lãnh này cũng là chuyện đương nhiên. Sao Tân Quảng Vương có thể không có chút ngạo khí như vậy kia chứ?

Huống chỉ y còn thiếu chút nữa bị ông ta đánh chết, chẳng lẽ trong lòng Tần Quảng Vương không hận? Có sức mạnh rồi, chẳng lẽ y không muốn trả thù?

Nhưng điều khiến Nhạc Lãnh tính sai lần nữa chính là, Doãn Quan không chiến mà chạy, cả một lần thăm dò cũng không có!

Nhưng Khương Vọng lại biết, đây chính là Doãn Quan.

Y cũng không để ý đánh giá của người khác đối với mình. Cũng không để bụng sử dụng thủ đoạn gì, sẽ tổn thương ai, y chỉ để ý mục tiêu của mình mà thôi.

Y gánh vác trách nhiệm thủ lĩnh, mạo hiểm đánh chết Thái Sơn Vương, lại không lấy chuyện này để khoe khoang, ngược lại uy hiếp muốn giết Đô Thị Vương. Khương Vọng cảm thấy y không từ thủ đoạn, lợi dụng tánh mạng đồng bạn để chạy trốn, y còn không giải thích một câu.

Đương nhiên y hoàn toàn không vĩ đại.

Y không lựa chọn chạy trốn, ngược lại còn liều cả thân mình, cũng chỉ vì mục tiêu hàng đầu trước nay của y không phải chạy ra khỏi lãnh thổ Tề Quốc.

Mà là đạt thành Thần Lâm!

Hiện tại mục tiêu này đã thành công, sau đó y lập tức chuyển đến mục tiêu kế tiếp, đó là thoát khỏi Tề Quốc.

Chỉ đơn giản như vậy mà thôi!

Người như Doãn Quan cũng không có hứng thú bắt lấy vinh dự chém giết Bộ Thần gì cả. Với y mà nói, thanh danh lợi lộc không đáng nhắc tới.

Nhạc Lãnh đứng ở giữa trụ gang đen mà chính ông ta lập nên, im lặng không nói lời nào. Trong nháy mắt đó, ông ta lộ ra vài phần già nua.

Cho dù trước khi Thần Lâm Cảnh mất mạng thì cũng không tồn tại khả năng già cả.

Khương Vọng đang suy tính nên khuyên vị Bộ Thần đại nhân này như thế nào, hoặc là làm bộ không nhìn thấy thì tốt hơn, nhưng hắn bỗng nhiên hoa mắt lên, đột nhiên thấy được một lão nhân mắt mù xách theo đèn lồng giấy trắng.

Hắn cả kinh trong lòng, đây là Đả Canh Nhân mà hắn từng gặp được ở di tích của Khô Vinh Viện!

Khác với phản ứng của Khương Vọng, Nhạc Lãnh cau mày lại, đại khái rất không muốn lần thất bại này của mình bị càng nhiều người "Nhìn thấy" nhưng đây đã là sự thật.

Đường đường là Bộ Thần, còn không đến mức không có dũng khí đối mặt với hiện thực.

"Ngài đã tới chậm, Tần Quảng Vương đã đào tẩu"

Đả Canh Nhân mắt mù cũng không ngờ, đóng cửa lại để tập nã một tổ chức sát thủ thôi mà còn một lần để chạy thoát hai tên.

Lão chậm trễ một chút thời gian trên biển, để Ngỗ Quan Vương kia chạy thoát. Mà khi theo cảm ứng buông xuống nơi đây, Tần Quảng Vương cũng đã bỏ trốn mất dạng.

Trầm mặc một lát, cuối cùng lão chỉ hỏi hai chữ: "Thân Lâm?"

"Đúng vậy." Giọng nói của Nhạc Lãnh có chút chua xót: "Phá cảnh ngay trước mặt ta."

"Người trẻ tuổi, ghê gớm thật"

Đả Canh Nhân mắt mù than một câu, lão giơ đèn lồng giấy trắng lên, sau đó bỗng chuyển hướng, dùng cặp mắt không có chút thần thái kia "Nhìn" Khương Vọng.

Cảnh tượng này cực kỳ khiếp người.

"Khương Thanh Dương, ngươi là người tài của Đại Tề ta, tương lai có tự tin chém giết chúng vì Đại Tề không?"

Lão đã biết cái gì?

Đây là vấn đề mấu chốt nhất nằm trong lòng Khương Vọng.

Nhưng nhớ lại hành tung trên đường đi, Khương Vọng tự cảm thấy diễn trò cũng phải làm cho bài bản, phải bảo trì cảnh giác vào mọi thời khắc, không có bất cứ điểm sơ hở nào sinh ra do bất cẩn lơ là cả.

Nói cách khác, nhiều nhất là Đả Canh Nhân mắt mù chỉ có chút hoài nghi mà thôi.

Nhưng không đến nỗi vì chút hoài nghi này mà đẩy một thiên kiêu tương lai đầy hứa hẹn ra khỏi quốc gia đúng không? Đáp án đã quá rõ ràng.

Vậy thì trở lại vấn đề của bản thân.

Lời này của lão giả mắt mù là đang hỏi, Khương Vọng có nguyện ý gia nhập “Đả Canh Nhân” hay không!

Chỉ cần Khương Vọng đáp một câu có tự tin, lập tức sẽ được vị cường giả khủng bố này bồi dưỡng, thậm chí có khả năng được truyền lại y bát. (Đương nhiên, hiện giờ thì khả năng này cũng không lớn, có thể nói Đả Canh Nhân là nha môn có yêu cầu cao nhất về độ trung thành trong Tề Quốc.)

Nhưng mà, gia nhập "Đả Canh Nhân tốt, vậy trói buộc nằm ở nơi nào?

Một nha môn không thể tùy tiện hiện ra trước mặt người khác như vậy, tất nhiên có trói buộc khắc nghiệt.

Sau khi gia nhập "Đả Canh Nhân", còn có thể giữ lại sản nghiệp của chính mình không? Còn có khả năng giao lưu với thế gia danh môn hay không?

Chuyện này quan hệ trọng đại, Khương Vọng không thể đưa ra quyết định vào lúc này. Ít nhất cũng phải hiểu biết "Đả Canh Nhân" trước rồi nói sau.

Bình Luận (0)
Comment