Người đầu tiên phát hiện biến hóa chính là Khương Vọng.
Sự chú ý Nhạc Lãnh đều tập trung trên những ngọn lửa xanh đó, chỉ chờ ngọn lửa xanh tan biến hoàn toàn thì ông ta sẽ một kích giết chết Doãn Quan.
Nhưng Khương Vọng vẫn luôn chú ý vẻ mặt của Doãn Quan.
Vẻ mặt y luôn biến ảo vô số loại biểu cảm thống khổ, đại diện cho vô số ý chí thống khổ.
Nguyên nhân nguyền rủa là bởi vì hận.
Doãn Quan hoàn toàn tiếp nhận sức mạnh chú thuật hỗn loạn, những thống khổ đó cũng phải do y gánh chịu.
Nhưng sau khi ngọn lửa xanh dần dần bị đánh tàn, tốc độ thay đổi vẻ mặt của y cũng càng ngày càng chậm, càng ngày càng ít.
Thân thể y càng ngày càng không xong, càng ngày càng tới gần tử vong, màu xanh lục trong mắt cũng càng lúc càng mờ nhạt đi.
Thoạt nhìn như phản ứng bình thường khi sinh mệnh đã suy bại, sức mạnh chú thuật dần dần tan rã.
Y dần dần tử vong, đương nhiên, làm một tu sĩ siêu phàm, trước khi tử vong, y cũng dần dần "Bình phàm' lại.
Khương Vọng bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Doãn Quan.
Khi đó y là một kẻ "Trốn chạy" ngang trời xuất thế, lấy quyền đối quyền, trực tiếp đối đầu với thống soái Phụ Bi Quân là Trịnh Triêu Dương ngoài hạ thành Nhị Thập Thất của Hữu Quốc.
Thành danh nhờ một cuộc chiến, mà trận chiến đó cũng làm Khương Vọng cảm thấy vô cùng kinh diễm.
Mà hôm nay, sau khi ngọn lửa xanh điêu tàn, hắn như chứng kiến cái kết của một câu chuyện xuất sắc.
Đây là quá trình một cường giả siêu phàm tử vong, là kết cục điêu tàn của một tu sĩ thiên tài.
Hoa nở thì cuối cùng cũng phải có ngày tàn.
Khương Vọng thầm thở dài trong lòng.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, những giãy giụa thống khổ trên mặt Doãn Quan biến mất, những ác niệm thuộc về vô số người nguyền rủa trên đời mất đi vật dẫn, chỉ còn lại bình tĩnh —— Một loại bình tĩnh cô độc như đang chiêm ngưỡng sự thống khổ.
Loại bình tĩnh này cực kỳ có sức mạnh.
Tại sao lại nguyền rủa?
Hận trời bất công, hận đất bất bình, đáng hận lại bất lực.
Lòng tràn đầy oan khuất không thể giải bày, một đời dày vò không lối thoát.
Chỉ có thể khẩn cầu quỷ thần, để họa giáng lên đầu người mình hận.
Nguyền rủa là một loại sức mạnh oán độc.
Từ cổ chí kim, không có ai khai phá loại sức mạnh này đến trình độ này.
Doãn Quan nắm giữ sức mạnh chú thuật khổng lồ kia, cũng không thể không đối mặt với sự xâm nhiễm của vô số ác niệm từ những kẻ nguyền rủa.
Có người gặp phải bất công, có báo quan nhưng vô dụng, có người vợ con ly tán, có kẻ cả nhà bị tàn sát... Có vô số đau khổ, vô số dày vò trên cõi đời này.
Doãn Quan chịu tội mà đi.
Y trải qua tất cả, chịu đựng tất cả, cuối cùng lựa chọn đối mặt với tất cả.
Ý chí của y đã trở vẻ!
Mà cảm nhận của Nhạc Lãnh càng trực quan.
Bởi vì mấy ngọn lửa xanh còn lại bỗng biến mất.
Không phải bị ông ta đánh tan, mà là tự động tan đi.
Cặp đồng tử màu xanh lục yêu dị âm tà kia của Doãn Quan cũng đã trở về màu đen.
Loại màu đen này là sự tối tăm bình tĩnh trong thống khổ vô biên vô bờ.
Nhạc Lãnh cảm nhận được, thân thể vốn dĩ đã kề bên hủy diệt của Tần Quảng Vương đột nhiên bắt đầu toả sáng sinh cơ, hơn nữa nhanh chóng bừng lên sức sống.
Thân thể của người này bắt đầu "Củng cố" là sự củng cố như nối liền với trời đất.
Máu của người này bắt đầu "Phong phú) là loại phong phú như lội ngược dòng nước.
Là không gian, là lịch sử, là sự rung động của bản năng sinh mệnh.
lộ) giữa thiên địa, cứ như có một cơn chấn động khổng lồ đang phát sinh.
Đó là một lời tuyên cáo trong im lặng.
Là một lời tuyên cáo - "Ta như Thần Lâm!"
Khương Vọng vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề.
Vì sao Doãn Quan muốn bức chính mình đến đường cùng? Vì sao muốn "Tìm cái chết" ?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ tìm được một lý do này.
Ngày đó Doãn Quan nói với hắn là "Ta thực hiện tiềm lực quá sớm. Nếu như làm theo tuần tự thì khó gặp Thần Lâm"
Người như Doãn Quan thì sao cam tâm dừng bước trước Thần Lâm?
Cho nên y đang ép buộc bản thân.
Y cố ý để chính mình rơi vào hoàn cảnh như vậy, không có chuẩn bị bất cứ đường lui gì mà trực tiếp khiêu chiến Thần Lâm, giao phong với Nhạc Lãnh!
Y làm vậy là muốn, lặp đi lặp lại lại bức bách cực hạn của mình trong sinh tử, để nhìn thấy con đường của bản thân!
Quá trình này cực kỳ nguy hiểm, bởi vì Nhạc Lãnh không phải sư trưởng thân bằng của y, ông ta tuyệt đối không thủ hạ lưu tình.
Y gặp phải nguy cơ sinh tử chân chính. Hành động này là đang lao nhanh cực hạn ở mép vực sâu, chỉ cần một lần thất bại thì lập tức rơi xuống vực sâu vô tận.
Khương Vọng cũng cho rằng Doãn Quan đã thất bại.
Nhưng lúc này, y như thần linh lâm thết Ánh nắng phía chân trời không loá mắt bằng y, y ngang nhiên đứng ngạo nghễ trên vạn dặm non sông.
Y bắt lấy Sát Uy Bổng đang giáng xuống, đối diện với Nhạc Lãnh khó nén kinh giận.
"Đánh đủ rồi chưa, Nhạc bộ đầu?"
Mãi đến giờ phút này, khi Tân Quảng Vương đạt thành Thần Lâm, Nhạc Lãnh mới hiểu được mình sắm vai nhân vật gì trong trận chiến này.
Trong cuộc chiến trước đó, Doãn Quan liên tục bùng nổ trạng thái mạnh nhất, nhìn như là nhập tà dưới sự bức bách của Nhạc Lãnh, thật ra tất cả những điều này luôn là lựa chọn của chính y.
Vào lúc nhập tà, y phong kín ngũ cảm thất thức, tùy ý để thân thể bị sức mạnh chú thuật ăn mòn, tùy ý cho ác niệm hỗn loạn kia chủ đạo thân thể. Chỉ lấy ý chí lớn lao để khắc ấn bản năng tiếp theo, đó chính là bản năng công kích Nhạc Lãnh.
Coi bản thân như một khối sắt vụn, ném vào lò luyện. Hoặc là tan rã, hoặc là thành đao thành kiếm!
Mà đương nhiên Nhạc Lãnh này trở thành một thanh thiết chùy, đánh từng chùy từng chùy đập tan đi "Tạp chất" của Doãn Quan.
Tự tay đập rèn, khiến Doãn Quan thành thép cứng.
Sức mạnh nguyền rủa cường đại lại cực độ hỗn loạn kia được hoàn toàn tôi luyện dưới sự công kích khủng bố của Thần Lâm Cảnh. Vô số "Ác niệm" bị loại bỏ, chỉ giữ lại sức mạnh thuần túy nhất của bản thân chú thuật.
Vào thời điểm cuối cùng của sinh mệnh, Doãn Quan trở về, lập tức kết hợp lại tất cả sức mạnh đã mất đi ý thức, hòa hợp vào một lò, phá rồi mới lập, mượn điều này để Thần Lâm!
Nếu quá trình này nhanh trước một khí tức, "Tạp chất" chưa được trừ sạch sẽ, y sẽ không thể lập tức Thần Lâm. Mà nếu chậm hơn một khí tức, thân thể đã chết đi, ý chí trở về không hề có ý nghĩa trước mặt Nhạc Lãnh, cả cơ hội chuyển tu thần đạo cũng sẽ không có.
Mà Doãn Quan, đã nắm chắc chính xác cơ hội mỏng manh này.
Chuyện này quá mạo hiểm, quá không thể tưởng tượng, nhưng cũng quá thiên tài, quá làm người ta kinh diễm!