Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 872 - Chương 872: Con Lừa Trọc Ở Góc Tường (1)

Chương 872: Con lừa trọc ở góc tường (1)

Bảo tháp như rừng, đều treo lơ lửng trên không trung.

Nếu không tận mắt nhìn thấy thì không thể nào cảm nhận được sự chấn động mà cảnh tượng này mang lại.

Mà ngôi chùa chính nguy nga tráng lệ được treo lơ lửng trên không trung hoàn toàn dựa vào chất liệu của chính nó, phóng hết tầm mắt cũng không thể nhìn thấy điểm cuối, hoàn toàn lật đổ sự hiểu biết của Khương Vọng về chùa miếu. Trên đời này lại có kiến trúc như vậy sao?

Không hổ là thánh địa phía Đông của Phật giáo, nơi có vô số phật tử ngày đêm tụng kinh niệm Phật.

Khương Vọng bay xuyên qua các tòa tháp, hướng thẳng đến ngôi chùa chính đang tro lơ lửng.

Bên trái là lão tăng Khổ Giác, bên phải là hòa thượng Tịnh Lễ, giống như hai vị thần Hộ pháp Kim Cương. Một trái một phải, "bảo vệ" rất chặt chẽ.

"Hai vị đại sư" Khương Vọng suy nghĩ một chút rồi nói: "Quý tự rất rộng rãi, hai người không cần phải đi gần như vậy đâu."

"Nói nhảm cái gì vậy!" Lão hòa thượng Khổ Giác trách móc:

"Ngươi còn trẻ, không biết lòng người nham hiểm đáng sợ. Ngôi chùa này lớn yêu phong cũng lớn, hồ nước sâu, mấy tên khốn nạn lại càng nhiều. Mấy con lừa trọc kia vô cùng xấu tính! Sư đồ chúng ta nhất định phải đoàn kết như một, dắt tay nhau cùng tiến, đồng tâm hiệp lực, cải cách tận gốc. Càn quét tất cả những ngọn gió bất chính, làm rạng rỡ truyền thống của Huyền Không Tự, chờ sau này nếu vi sư lên làm phương trượng, ngươi sẽ chính là phương trượng đời kế tiếp"

"Sư phụ" Tịnh Lễ hòa thượng ở bên cạnh nghe thấy có điều không ổn: "Còn con thì sao?

"À..." Lúc này Khổ Giác mới nhớ tới, lần trước bánh vẽ (1), lão đã hứa với Tịnh Lễ là sẽ đưa vị trí phương trượng đời kế tiếp cho hắn ta rồi, vì vậy lập tức sửa lời: "Tuổi tác của con lớn hơn, cũng hiểu chuyện hơn. Là sư huynh thì con nên để sư đệ Tịnh Thâm làm phương trượng đời kế tiếp, còn con sẽ là phó phương trượng đời tiếp theo."

(1) Bánh vẽ có nghĩa đen là hình vẽ chiếc bánh; còn nghĩa bóng dùng để ví von những điều nghe hoặc nhìn có vẻ rất hoành tráng, tốt đẹp, hấp dẫn nhưng thực chất là điều không có thật, hoặc khó có thể xảy ra Hòa thượng Tịnh Lễ thực sự cũng không quan tâm đến việc chức phương trượng bị sư đệ cướp đi, bằng lòng nhường vị trí cho sư đệ. Hắn ta chỉ gãi gãi cái đầu trọc: "Nhưng Huyền Không Tự chúng ta làm gì có chức phó phương trượng."

"Tịnh Lễ à, tại sao con lại trở nên cứng nhắc như vậy?" Lão tăng Khổ Giác phê bình: "Chúng ta là người xuất gia, phải biết cách mềm dẻo. Rời khỏi gia đình rồi mà con vẫn còn giữ những khuôn phép, quy tắc đó, vậy thì con rời khỏi nhà để làm cái gì chứ? Cái vị trí phó phương trượng này, trước đây không có, nhưng đâu có nghĩa là sau này sẽ không có."

"Sư phụ nói đúng" Tịnh Lễ chắp tay trước ngực, cao hứng nói:

"Là đệ tử trác tương (2) rồi"

(2) Trác tương: là một thuật ngữ Phật giáo, ý chỉ việc ám ảnh với những thứ bề ngoài và đi lệch khỏi bản chất.

Hai người cứ ngươi tới ta đi hàn huyên như vậy, Khương Vọng ở giữa cũng không biết nên nói gì cho phải.

Đây không giống như một cuộc trò chuyện mà người đầu óc bình thường có thể bắt đầu được.

Không nói đến những chuyện khác, chỉ riêng việc thèm muốn vị trí phương trượng, lại còn muốn "tiến hành cải cách tận gốc", cải tổ hệ thống chùa.... Một chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ không phải nên bàn luận ở nơi không người sao?

Khương Vọng cảm thấy nhức đầu.

Lão hòa thượng Khổ Giác này cực kỳ cứng đầu, miệng lại toàn nói bậy. Nhưng cho dù lão có nói gì đi nữa, tiểu hòa thượng Tịnh Lễ vẫn tin tưởng mà không hề nghi ngờ, thực sự là một đôi sư đồ do trời đất tạo nên.

Khương Vọng lại càng thêm kiên quyết với suy nghĩ phải tránh xa trong đầu mình, cái đôi sư đồ này phù hợp như vậy, hắn đâu xứng để gia nhập?

Cũng may là tốc độ bay của hắn không hề chậm, trước khi sư đồ Khổ Giác Tịnh Lễ kịp bắt đầu chủ đề nói chuyện tiếp theo, cuối cùng hắn cũng đã đáp xuống trước cửa chính của Huyền Không Tự.

Điều làm hắn ngạc nhiên là Khổ Mệnh đại sư, phương trượng của Huyền Không Tự lại đang đứng đợi trước chùa.

Đó là một đại hòa thượng mập mạp với đôi lông mày rũ xuống và khuôn mặt buồn bã.

Vừa nhìn thấy lão, hắn đã có cảm giác số mạng vô thưởng, lòng sinh lo lắng.

Trước đây hắn chưa bao giờ gặp được, nhưng khi vừa nhìn thấy lão, hắn đã biết rằng người này chính là phương trượng của Huyền Không Tự, Khổ Mệnh đại sư.

Tâm Khương Vọng vô cùng kiên cố, đương nhiên sẽ không vì chút lo lắng này mà thay đổi, chủ động nói: "Làm phiền phương trượng phải ra tiếp đón, Khương Vọng thật sự sợ hãi:

Hòa thượng mập mạp mỉm cười, nhưng khi cười lên trông lại càng buồn bã, thống khổ hơn là không cười: "Không sao đâu. Vừa nãy Khương thí chủ đứng ở bên ngoài cửa chùa nói là đến đây vì Quan Diễn pháp sư nhờ vả?"

"Đúng là như vậy."

Khổ Mệnh đại sư gật đầu: "Trong ngọc điệp (3) của ta đúng là có cái tên Quan Diễn. 500 năm trước y lạc vào thế giới bí cảnh, bặt vô âm tín, nói vậy có nghĩa thí chủ đã gặp được y trong bí cảnh sao?"

(3) Sách ghi chép dòng dõi, gia phả.

"Đúng vậy." Khương Vọng nói: "Ta đã may mắn gặp được đại sư Quan Diễn trong bí cảnh Thất Tinh Lâu ở Đại Trạch Điền thị.

Ngài ấy..."

"Chờ đã" Lão hòa thượng Khổ Giác ở bên cạnh túm lấy hắn: "Còn chưa đặt điều kiện, ngươi nóng lòng muốn nói cái gì vậy?"

Khổ Mệnh đại sư nhìn lão tăng mặt vàng tỏ vẻ mưu kế, có chút đổ khóc đổ cười.

Vào lúc này, một hòa thượng mặc áo đen với về mặt nghiêm túc đứng phía sau Khổ Mệnh mở miệng nói: "Khổ Giác, không phải tất cả mọi chuyện huynh đều có thể quấy rối được đâu."

"Ha" Khổ Giác không khách khí chút nào mà cười nhạt: "Khổ Đế, một thủ tọa của Quan Thế Viện không quan trọng như ngươi cũng tới để dạy dỗ ta sao?"

Ba viện chính của Huyền Không Tự theo thứ tự là Hàng Long Viện, Niêm Hoa Viện và Quan Thế Viện, không phân biệt cao thấp. Địa vị của ba vị thủ tọa ba viện gần như chỉ dưới phương trượng.

Nhưng ở trong miệng Khổ Giác, liền thành "không quan trọng'...

Cứ như thể lão đã trở thành phương trượng vậy.

Nếu người bình thường quả thực chẳng thể nào ngờ được, Khổ Giác đại sư này đến cả một chức vụ bên trong Huyền Không Tự cũng không có.

"Ta sẽ làm cho cái miệng của ngươi bớt gây nghiệp!" Hòa thượng Khổ Đế rõ ràng là người nghiêm túc, không quen nhìn hành vi phóng túng của lão, cho nên lạnh lùng nói: "Vừa rồi ở trên đường, ngươi đã nói nhảm cái gì?"

Khổ Giác và Tịnh Lễ đã nói xằng nói bậy về vị trí của phương trượng, nếu thực sự muốn điều tra, thì họ vẫn có thể bị truy xét.

Nhưng Khổ Giác lại không có một chút chột dạ nào cả, lão còn giận tím mặt nói: "Con thỏ đen tai dài không lông như ngươi lại dám nghe lén ta nói chuyện!"

Bình Luận (0)
Comment