Trong số tất cả các hòa thượng có mặt chỉ có mỗi Khổ Đế là một thân áo đen, lão tức giận đến run cả người: "Ngươi đám nói xằng nói bậy lại không dám để người ta nghe thấy?"
"Hừ! Ta khuyên ngươi bớt làm cái việc trái với lương tâm như nghe lén người ta đi" Lão tăng Khổ Giác oai phong lẫm liệt: "Vô Thượng thần thông của Phật giáo, không phải cho ngươi dùng để ăn trộm trộm cắp!"
Khổ Đế tức giận đến mức giọng nói the thé: "Ai ăn trộm?"
"Ha." Khổ Giác đã tính sẵn trong lòng, cười nhạt: "Buổi tối ngày 9 tháng 7, năm 3814 Đạo lịch, ngươi không thực hiện công khóa buổi tối. Vậy ngươi ở đâu? Ngươi vụng trộm ăn gà hoa của người ta, bây giờ còn không dám nhận sao? Không có cửa đâu!"
"Ngươi!" Lồng ngực Khổ Đế phập phồng, giống như sắp nổ tung.
Khương Vọng ở bên cạnh nghe xong thì hơi ngạc nhiên một chút.
Đạo lịch năm 3814, tháng 7... Giỏi thật, chuyện xảy ra hơn 100 năm trước mà vẫn còn lấy ra nói được.
Khuôn mặt của Khổ Mệnh đại sư đã đau khổ đến mức sắp chảy ra nước.
Con gà năm đó đúng thật là do Khổ Đế ăn trộm. Nhưng tất cả mọi người đều ăn nó, thậm chí Khổ Giác còn ăn gần hết! Nhưng bây giờ Khổ Giác lại hết lần này tới lần khác tỏ ra oai phong lãm liệt, như thể nó không liên quan gì đến lão vậy.
Những vị thủ tọa và phương trượng có mặt ở đây đều không có ai dám đứng lên nói rằng hồi đó là tất cả bọn họ cùng ăn với nhau.
Dù sao thì đó cũng là chuyện phạm giới, rất nhiều đệ tử còn đang vây xem đấy!
Trong sự im lặng của những người đứng xem, Khổ Giác đã thừa thắng mà xông lên: "Cái đồ ăn trộm gà nhà ngươi, một con lừa trọc ở góc tường, thực sự làm giảm uy tín của Huyền Không Tự chúng ta mà! Ta nghĩ ngươi đã không thích hợp ngồi tiếp cái vị trí thủ tọa Quan Thế Viện này nữa rồi."
"Chưởng môn sư huynh" Lão quay đầu nhìn về phía Khổ Mệnh đại sư với vẻ mặt thành khẩn: "Để ta tạm thời đảm đương phần trách nhiệm này đi. Sư huynh, ngươi yên tâm, Khổ Giác ta không phải là người ham mê quyền lực, không giống như đám người Khổ Bệnh đâu, chiếm cứ được thủ tọa thì cũng không nỡ di chuyển cái mông. Khi nào tìm được người đủ tài đức, ta sẽ từ chức ngay lập tức!"
Ai cũng biết rằng một khi lão thực sự trở thành thủ tọa của Quan Thế Viện, cái người "tài đức" đó chỉ sợ mất cả đời cũng không tìm nổi rồi...
Khổ Bệnh ở bên cạnh giận đến tím mặt. Khổ Mệnh đặc biệt hay khuyên nhủ lão, cho nên lúc này lão im lìm, không phát biểu ý chút kiến gì cả, không ngờ chuyện này lại lan đến tận bên mình, tự dưng lại gặp họa.
Lão ta đột nhiên rống lên: "Tại sao ta lại không nõỡ di chuyển cái mông chứ? Hàng Long Viện có chức trách bảo vệ, từ trước đến nay vị trí thủ tọa đều có thể chiến đấu mà giành lấy. Nếu như ngươi đánh thắng được ta thì cứ đến đây đi!"
Cơ thể lão gầy gò ốm yếu nhưng giọng nói lại vô cùng lớn, giống như tiếng chuông lớn vậy.
Chấn động đến mức khiến người nghe thầm kinh hãi.
Khổ Giác lại hết lần này tới lần khác làm như không có chuyện gì, thậm chí còn móc móc lỗ tai mình, đối mặt với Khổ Mệnh đại sư: "Sư huynh, ngươi hãy nhìn xem, hãy nhìn xem đi. Động một chút là muốn chiến đấu với ta. Huyền Không Tự của chúng ta đường đường là thánh địa của Phật giáo, vậy mà lại suy đồi đến mức biến thành một nơi chiến đấu tàn nhẫn. Chuyện này là như nào vậy?"
Lão lắc đầu bóp cổ tay, tỏ vẻ đau xót cùng phẫn nộ: "Khi các vị tổ sư gian khổ lập nghiệp, khai sáng phần cơ nghiệp này. Nhất định sẽ không bao giờ nghĩ đến những tăng nhân hậu bối lại không có ý chí tiến thủ như vậy đâu? Trái tim của ta, đau quá!"
Khương Vọng mở to hai mắt, lão tăng mặt vàng này quả nhiên rất mạnh!
Một mình chống lại hai vị thủ tọa, lại còn chiếm được ưu thế, thật là kinh người.
Khổ Mệnh đại sư ở đằng kia cũng không thể im lặng được nữa, tận mắt nhìn thấy Khổ Đế, Khổ Bệnh lần lượt "bại trận", vội vàng nói: "Khương thí chủ dũng cảm tín nghĩa, giúp đệ tử Huyền Không Tự của ta truyền tin tức, đương nhiên Huyền Không Tự sẽ phải đáp trả lại điều gì đó."
"Ôi" Khổ Giác ở một bên lại cướp lời: "Sư huynh à, huynh nên nói cụ thể ý của huynh là như thế nào đã. Chứ không đến lúc đó chỉ nói một tiếng cảm ơn thôi sao?"
Khổ Đế, thủ tọa Quan Thế Viện cau mày mở miệng muốn nói gì đó, nhưng có lẽ là nghĩ đến tình cảnh "thất bại" vừa rồi, đành phải hậm hực ngậm miệng lại.
Khổ Mệnh bất lực nói: "Vậy thì Khổ Giác sư đệ, đệ nói chúng ta nên lấy gì cảm ơn thì thỏa đáng đây."
"Chuyện này sao... Khổ Giác quả thực nghiêm túc cân nhắc:
"Pháp khí hàng ma là không thể không có, nhường một bộ Đại Thủ Ấn của Phật giáo được không? Tốt xấu gì cũng phải có mấy viên Xá Lợi Tử, với địa vị của Huyền Không Tự chúng ta, phải đưa những vật phẩm cao cấp chút"
Khổ Mệnh mặt ủ mày chau: "Mấy pháp khí hàng ma còn dễ nói, chứ bí pháp Phật giáo là không thể truyền thụ bừa bãi, còn Xá Lợi Tử thì sợ rằng Khương thí chủ cũng không dùng được?"
"Cái gì gọi là truyền thụ bừa bãi?" Khổ Giác nhảy dựng lên: "Tịnh Thâm là đồ đệ của ta, nếu ngươi không truyền thì ta sẽ truyền.
Còn về phần Xá Lợi Tử..."
Bọn họ đứng ngay chỗ này cò kè mặc cả.
Mặc dù Khổ Giác thực sự là vì muốn tốt cho hắn, nhưng cái sự ân cần này thật sự khiến Khương Vọng có chút không chịu nổi.
Với vẻ mặt bất lực, hắn nói: "Các vị đại sư, ta chỉ đến giúp Quan Diễn đại sư đưa một món đồ, không cần cảm tạ gì đâu."
"Đứa nhỏ này, tại sao suy nghĩ lại nông cạn thế chứ?"
Khổ Giác kéo Khương Vọng, chỉ trích: "Cho dù ngươi không cần, chẳng lẽ sư huynh ngươi cũng không cần sao?"
Tịnh Lễ hòa thượng vô tâm nói: "Con không cần cái gì cả, sống ở trong chùa đã rất vui vẻ rồi!"
Khổ Giác nghiêm khắc trừng mắt nhìn hắn ta, sau đó nói với Khương Vọng: "Cho dù sư huynh ngươi không cần, nhưng chẳng lẽ sư phụ không cần sao?"
Lão tận tình khuyên bảo: "Sư phụ ngươi là một ông lão, tuổi cũng lớn rồi, lại còn phải suốt ngày bôn ba lao lực, khổ cực vì hai đồ đệ không hiểu chuyện như các ngươi, ngươi nói có dễ làm không?
Không được phép lấy mấy viên Xá Lợi để bồi bổ một chút sao?"
"Ta thật sự không cần quà cảm ơn. Cho dù thực sự muốn nhận được sự báo đáp, thì Quan Diễn đại sư cũng đã cảm ơn ta rồi."
Khương Vọng nhìn Khổ Mệnh đại sư, nói với thái độ rất kiên quyết: "Đây là thỏa thuận giữa ta và Quan Diễn đại sư, lúc này ta đến Huyền Không Tự chỉ là để thực hiện thỏa thuận đó mà thôi."
Vừa nói, hắn vừa lấy một bộ tăng y trắng như tuyết của Quan Diễn từ trong hộp đựng đồ ra, hai tay dâng lên và đưa cho Khổ Mệnh đại sư: "Ta đã hứa với Quan Diễn đại sư là sẽ gửi tăng y của ngài ấy về Huyền Không Tự. Chỉ có mỗi chuyện như vậy thôi: