Thường thì với tình trạng chỉ còn dư một chút chân linh, sẽ chỉ có thể nói là vẫn còn cơ hội đầu thai, tốt hơn hồn bay phách tán một chút. Chỉ còn một chút chân linh, nghĩa là căn bản đến cả việc suy nghĩ cũng không thể thực hiện, chỉ là một mảnh hỗn độn, một đoàn mông muội. Một sợi gió nhẹ cũng có thể thổi tan.
Nếu không thì mạnh như Huyền Không Tự đã không đến mức sau khi nghe thấy Quan Diễn chỉ còn một chút chân linh liền cho rằng không cần cứu nữa.
Quan Diễn là trường hợp ngoại lệ có một không hai.
Một chút chân linh của y cứ thế sinh tồn trong khe hở của Sâm Hải Nguyên Giới, năm trăm năm vẫn chưa tan biến. Thậm chí còn dựa vào tư chất tuyệt thế của mình tìm ra được phương pháp tu hành lấy chân linh làm cơ sở.
Vào lúc ấy, điều này đã phá vỡ tưởng tượng của Khương Vọng rồi.
Vậy mà hiện tại, Quan Diễn lại còn thông qua tinh lực của Ngọc Hành, ở Sâm Hải Nguyên Giới nói chuyện với hắn đang ở thế giới hiện tại!
Thần thông đến mức nào mới có thể làm đến bước này đây?
Khương Vọng cố gắng ổn định tâm trạng, cất tiếng hỏi: "Sâm Hải Nguyên giới cách hiện thế bao xa?"
Đây là một vấn đề cốt lõi.
Quả thực là hắn đã đến Sâm Hải Nguyên Giới, nhưng lại giáng lâm thông qua Thất Tinh Lâu, cho dù Thất Tỉnh Lâu mở lại lần nữa, hắn lại tiến vào lần nữa thì cũng chưa chắc có thể tiếp tục tiến vào Sâm Hải Nguyên Giới. Vậy nên thực ra hắn chẳng hề biết rõ vị trí của Sâm Hải Nguyên Giới.
Nếu có thể biết được khoảng cách thì có lẽ sẽ có thể phán đoán được phần nào thực lực của Quan Diễn.
"Ta cũng không biết." Quan Diễn trả lời: "Ta liên hệ với ngươi thông qua tỉnh lực của Ngọc Hành. Ngọc Hành Tinh vừa chiếu xuống Sâm Hải Nguyên Giới vừa chiếu xuống hiện thế, tỉnh lực của nó có mặt ở khắp mọi nơi."
Trên bản chất, tinh tú thực sự là chiếu xuống vạn giới, tại tất cả những nơi được nhìn thấy tinh tú, không có nơi nào là không có tinh lực. Vậy nên cách làm của Quan Diễn là hoàn toàn có khả năng.
Có điều Quan Diễn nói nghe rất dễ, nhưng tiến hành thực hiện cụ thể, lại là chuyện gần như không có cách nào làm được.
Tại thế giới được Ngọc Hành Tỉnh chiếu rọi, thông qua tỉnh lực của Ngọc Hành để liên lạc với một thế giới khác cũng được Ngọc Hành Tinh chiếu rọi. Đây hoàn toàn không phải là chuyện mà chỉ cần hiểu rõ Ngọc Hành Tỉnh là có thể giải thích được.
Trừ khi...
Khương Vọng bỗng nghĩ đến lúc ở Sâm Hải Nguyên Giới. Bọn họ nhìn thấy Ngọc Hành Tỉnh di chuyển trên bầu trời, rơi trên bảo tọa được kết thành từ ánh sáng của tế đàn.
Tiểu Phiền bà bà là tế ti Long Thần, cao giọng hô "Long Thần ứng tọa" !
Khi đó hắn đã suy đoán quan hệ giữa "Long Thần" và Ngọc Hành.
Đáng tiếc là thực lực của hắn lúc ấy vẫn chưa đủ để tìm ra chân tướng.
Sâm Hải Nguyên Giới vốn dĩ có rất nhiều bí mật chưa được khai phá, điều đáng sợ nhất là sau này khi họ toàn toàn tiêu diệt được Yến Kiêu, sau khi rời khỏi thế giới, lại nghe thấy tiếng kêu của Yến Kiêu một lần nữa.
Nhưng Quan Diễn không nói đến chuyện này, chắc chắn y có suy nghĩ riêng của mình. Khương Vọng không dám tự suy đoán bừa bãi, ít nhất là hiện tại không dám suy đoán. Dù sao vị này cũng là người có Tha Tâm Thông, hiện tại lại còn bày ra thực lực như vậy.
"Đây là chuyện không thể ngờ tới, Quan Diễn tiền bối" Khương Vọng nói: "Sức mạnh của ngài vượt quá sức tưởng tượng của ta."
"Không khoa trương như ngươi nghĩ"
Quan Diễn nói: "Ta có thể liên lạc với ngươi, nguyên nhân chủ yếu là do sau khi ngươi thiêu hủy tăng y, ta đã khóa chặt vị trí ở hiện thế. Kế đến là do ngươi đang ở Tỉnh Nguyệt Nguyên. Đây là một trong những nơi gần tỉnh hà nhất"
Nhưng Khương Vọng vẫn khó mà hiểu được: "Nhưng Tinh Nguyệt Nguyên là đồng bằng, nếu nói về khoảng cánh xa gần, thì Quan Tinh lâu của Lâm Tri hay đỉnh tháp của Huyền Không Tự vẫn gần hơn nhiều mà?"
"Khoảng cách mà ta nói không nằm ở không gian. Nhưng cũng không có cách nào giải thích rõ ràng với ngươi, bởi vì tu hành của ngươi chưa đến một bước kia"
Được. Khương Vọng gật đầu. Hắn hiểu rõ có một số chuyện, nếu chưa đứng đến vị trí kia thì căn bản sẽ không có cách nào hiểu được. Tu hành như vậy, cuộc đời cũng như vậy.
Nhưng ít nhất cũng biết được một chút, Tinh Nguyệt Nguyên quả nhiên đặc biệt.
"Âm thanh ngài lưu lại Huyền Không Tự kia..."
"Bộ tăng y đó là do gia sư chuẩn bị cho ta, có quan hệ nhân quả rất sâu với ta. Cũng là sự ràng buộc duy nhất của ta với hiện thế bấy lâu nay. Ta đã chuẩn bị nhiều thứ từ sớm, mới có thể hoàn thành được sự cáo biệt. Bây giờ bảo ta đi lưu lại âm thanh ở Huyền Không Tự, ta cũng không làm được nữa."
Vừa dứt lời, Quan Diễn lại bổ sung: "Ở Tinh Nguyệt Nguyên thì có thể"
"Vậy thì" Khương Vọng hỏi: "Khi nào thì ngài thành thân với Tiểu Phiền bà bà?"
Ý niệm mà tinh lực Ngọc Hành truyền tới có chút đình trệ.
Nói một cách chính xác thì sau khi y cáo biệt Huyền Không Tự, mới được coi là chính thức "hoàn tục" Câu hỏi này của Khương Vọng thực sự có chút khiến người trở tay không kịp.
"Tiền bối?"
Cho dù cách nhau bởi tỉnh lực, cho dù chỉ vẻn vẹn là ý niệm, nhưng Khương Vọng dường như cũng cảm nhận được Quan Diễn tiền bối có chút "ngượng ngùng".
"Hiện tại ta còn chưa thể hiển hóa bản thân..."
Hiển hóa bản thân, ý là ngưng tụ thân thể sao?
Khương Vọng phỏng đoán trong lòng, lại chuyển sang hỏi: "Vậy lần này ngài tìm ta là để?"
"Thực ra ta chỉ muốn nhìn cố hương, nhưng chỉ có Tinh Nguyệt Nguyên tiếp nhận ta. Lại gặp ngươi ở Tinh Nguyệt Nguyên, nên ta lại muốn trò chuyện cùng người ở cố hương một chút" Quan Diễn trả lời.
Một chút chân linh của y bơi ở khe hở trong thế giới của Sâm Hải Nguyên Giới năm trăm năm, loại cô độc kia có thể bức điên bất cứ người nào.
Chỉ có thực sự hiểu rõ những gì y đã trải qua, mới có thể hiểu được hành vi vô vị này của y.
Sau khi hao tốn hết trăm đắng nghìn cay, cũng chỉ muốn nhìn cố hương mà thôi.
"Ta không biết tìm chủ đề nói chuyện cho lắm." Khương Vọng nhanh trí nghĩ ra: "Chi bằng chúng ta tán gẫu một chút về tu hành?"
"Con đường tu hành của ta, đã khác ngươi..."
"Không sao, có thể nói về trước kia. Chính là hồi tưởng quá khứ, nhớ lại những gì đã từng."
Trước khi Quan Diễn từ bỏ Phật, y đã là tu sĩ Thần Lâm cảnh. Chỉ bảo cho Khương Vọng là chuyện dư sức.
Đương nhiên hiện tại không thể nói là chỉ bảo, phải nói là "giao lưu", dù chỉ là ở một phía. Dẫu sao thì cuộc nói chuyện này trên danh nghĩa cũng là nói chuyện với người nhớ về cố hương.
Khương Vọng phát hiện bản thân bị Khổ Giác quấy nhiễu lâu, dường như đã vô tình học được một chiêu, hai thức.