Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 880 - Chương 880: Luận Đàm

Chương 880: Luận đàm

Dù sao Quan Diễn cũng không có từ chối.

Cứ như vậy, hai người "tán gẫu" cả một đêm.

Thực ra chủ yếu là Khương Vọng hồi, Quan Diễn trả lời.

Khó có lúc có thể gặp được một vị cường giả tiền bối dễ nói chuyện, nên hắn liền đem hết tất cả những vấn đề gặp phải trong lúc tu hành của bản thân ra hỏi chi tiết.

Quan Diễn đã cô độc năm trăm năm, có lẽ có thể tiếp tục cô độc năm trăm năm nữa.

Tóm lại, khi đã không còn chuyện gì để nói nữa, trời mới mờ mờ sáng, ảnh hưởng của Ngọc Hành Tinh vẫn còn, y mới tỏ ý hôm nay tới đây đã, ngày khác có thời gian rảnh lại nói chuyện.

So với sự mệt mỏi khó che giấu của Quan Diễn, tỉnh thần của Khương Vọng lại vô cùng phấn chấn.

Hắn cảm thấy toàn bộ hệ thống tu hành đều được rà soát lại một phen, rất có ích.

Quan Diễn là người được Chỉ Ác thiển sư đánh giá là có ngộ tính cao nhất trong những Phật tử mà ông ta đã gặp, từ đời chữ Chỉ đến đời chữ Tịnh ngày nay, Huyền Không Tự có tổng cộng bao nhiêu đệ tử? Lời đánh giá này quả thực là vô cùng cao. Tuy Khương Vọng không hề biết Chỉ Ác thiển sư đưa ra đánh giá như vậy về Quan Diễn, nhưng cũng không cần trở việc sau khi hắn giao lưu với Quan Diễn thì hiểu ra được rất nhiều điều.

Sau khi lưu luyến "tiễn biệt" Quan Diễn, Khương Vọng quyết định sau này phải tới Tỉnh Nguyệt Nguyên nhiều hơn, giao lưu với y nhiều hơn.

"Ôi" Khương Vọng chán nản vỗ trán: "Quên hỏi tiền bối còn có nơi nào giống Tinh Nguyệt Nguyên, gần với tỉnh không không.

Như vậy nếu sau này không tiện tới Tinh Nguyệt Nguyên cũng có thể đến nơi khác liên lạc với tiền bối a"

Sau khi trời sáng, bốn phía ở Tỉnh Nguyệt Nguyên trống không, không hề thấy bóng người.

Một con chim không rõ chủng loại, tha một miếng vỏ trái cây cứng, hạ xuống mặt đất. Nó không ngừng dùng mỏ mổ vào vỏ quả, muốn ăn thịt quả bên trong.

Đang lúc cực nhọc như vậy, thì một con sóc tròn vo không biết chui ra từ đâu, giơ tay tóm lấy miếng hoa quả, ôm vào ngực, cả người dựng đứng, cái chân ngắn nhanh chóng nhảy đi.

Nhìn từ xa giống như một cục thịt lông lá lăn trên mặt đất, nhanh chóng lăn đi xa rồi...

Mùa đông thực sự sắp bắt đầu, hiện tại vẫn xem như là tiết ấm áp đầu đông, cũng là thời gian trữ lương cuối cùng.

Hải Tông Minh thân hình cao lớn đi từ đằng xa tới, giống như một ngọn núi chầm chậm tới gần.

Đương nhiên cái tạo áp lực cho người khác không phải thân hình mà là thân phận của lão.

Trúc Bích Quỳnh quy củ lui về bên đường để bày tỏ sự tôn trọng với trưởng lão môn phái.

"Trúc Bích Quỳnh?" Bước chân của Hải Tông Minh dừng lại bên cạnh nàng: "Ngươi tên là Trúc Bích Quỳnh nhỉ? Muội muội của Tố Dao?"

"Là ta" Trúc Bích Quỳnh cắn môi trả lời.

"Tố Dao thực sự là một đứa trẻ tốt, có thiên phú, có tâm tính, mấy người trưởng lão chúng ta đều coi trọng nó. Đương nhiên ngươi cũng là một đứa trẻ tốt"

Hải Tông Minh thở dài một tiếng.

Gương mặt bị nắng biển chiếu có chút ngăm đen lộ ra một tia ngượng ngùng: "Giáo đồ của ta không biết cách dạy, nuôi dưỡng ra hạng người lòng lang dạ sói như Hồ Thiếu Mạnh, thật có lỗi với các ngươi."

Trúc Bích Quỳnh không biết trả lời như nào mới phải, chỉ có thể lắc đầu tỏ ý chuyện không liên quan đến Hải trưởng lão.

"Cái chết của Hồ Thiếu Mạnh là xứng đáng với tội của hắn" Hải Tông Minh khẳng định một câu trước để an ủi Trúc Bích Quỳnh, sau đó nói: "Đúng rồi, thi thể của hắn chôn ở đâu? Trước kia khi ngươi về môn phái nói chuyện này, vì ta quá phẫn nộ nên không muốn để ý đến. Nhưng hiện tại nghĩ lại, người cũng đã chết rồi, ân oán cũng tiêu tan. Dù sao hắn cũng là đệ tử của Điếu Hải Lâu, người từng làm sư phụ như ta ít nhất cũng nên liệm xác cho hắn mới phải."

"Đã thiêu rồi, thiêu cùng phòng ở..." Trúc Bích Quỳnh hơi căng thẳng.

Tuy chuyện này nàng là người chiếm lý, sư phụ cũng ủng hộ nàng, nhưng dù sao Hải Tông Minh cũng là trưởng lão môn phái, nếu lão thật sự muốn làm khó dễ dựa vào chuyện thi thể của đệ tử thì nàng cũng khó mà giải quyết được.

"Thiêu rồi?" Nhưng Hải Tông Minh không hề giận dữ, chỉ thở dài:

"Thiêu rồi thì tốt. Thiêu rồi thì sạch sẽ"

Lão liền dừng ở ven đường chậm rãi nói chuyện với Trúc Bích Quỳnh với thái độ ôn hòa.

Giống như một trưởng giả có tấm lòng nhân từ, quan tâm tới vãn bối trong môn phái.

"Ta biết thực lực của Hồ Thiếu Mạnh, tuy đạo đức của hắn bại hoại nhưng vẫn có tài nghệ chiến đấu. Ta nên đích thân thanh lý môn hộ mới đúng."

(1) Thanh lý môn hộ: Xử lý đồ đệ (trong môn phái) đã phản sử môn hoặc làm những chuyện độc ác Hải Tông Minh thở dài, hòa trộn sự bi thương vì mất đi đệ tử và sự phẫn nộ vì phát hiện đệ tử mặt người dạ thú với nhau rất tốt.

"Thật là làm khó cho một tiểu cô nương như ngươi, ngươi giết hắn chắc cũng không dễ dàng gì nhỉ? Có bị thương không? Chỗ ta có một vài loại thuốc trị thương rất tốt..."

"Không cần không cần"

Trúc Bích Quỳnh lắc đầu lia lịa: "Ta không bị thương. Là một bằng hữu đã giúp ta giết hắn"

"Bằng hữu?" Hải Tông Minh vừa khéo tỏ ra thắc mắc. Từ cách xưng hô bằng hữu này, manh mối duy nhất mà lão có được chính là người giết chết Hồ Thiếu Mạnh kia không phải môn đồ trong Điếu Hải Lâu. Nếu không thì Trúc Bích Quỳnh sẽ phải gọi là sư huynh hoặc sư tỷ.

Trúc Bích Quỳnh gật đầu: "Dạ, bằng hữu!"

Đây rõ ràng không phải đáp án mà Hải Tông Minh mong muốn.

Nhưng lão hồ ly như lão cũng sẽ không biểu lộ quá rõ ràng.

"Vị bằng hữu này của ngươi giúp ta thanh lý môn hộ, ta nên đích thân cảm ơn hắn mới phải." Hải Tông Minh cố ý làm ra về cân nhắc: "Bằng hữu của ngươi sẽ thích gì? Đạo nguyên thạch? Bí thuật? Pháp khí?"

"Chuyện đã qua rồi, trưởng lão ngài không cần tiếp tục tốn kém như vậy. Hồ Thiếu Mạnh làm điều ác lại không phải là lỗi của ngài. Dù sao biết người biết mặt không biết lòng, trước đây tỷ tỷ của ta cũng không biết hắn là loại người như vậy..."

Chủ đề nói chuyện đã đi hơi xa rồi...

Hải Tông Minh lại ung dung kéo trở về: "Nói vậy nhưng lễ nghĩa nên có thì không thể thiếu được, tu sĩ Điếu Hải Lâu ta không thể để người ta đàm tiếu."

Lão có chút kiêu ngạo nói: "Địa vị trên biển của Điếu Hải Lâu chúng ta chắc ngươi cũng biết"

Trúc Bích Quỳnh ít khi trải qua thế sự, mặc dù từng trải qua rèn luyện ở trấn Thanh Dương, nhưng trước mặt Hải Tông Minh, đạo hạnh vẫn còn quá nông cạn.

Muốn từ chối nhưng lại không biết từ chối như thế nào.

Nàng ta chỉ có thể nghĩ được một câu: "Bằng hữu của ta không ở quần đảo gần biển, hơn nữa hành sự chỉ vì lòng chân thành, không phải làm vì hồi đáp"

"Hừm, Trúc Bích Quỳnh, ngươi tôn sùng vị bằng hữu này của ngươi như vậy, chắc không phải là có lòng mến mộ đâu nhỉ?"

Bình Luận (0)
Comment